0 chữ
Chương 8
Chương 8: Bên A
Mặc Nguyên Dục nghĩ đến cảnh khi tỉnh dậy thấy máu đầy giường hồi bốn năm trước, đến bây giờ tim anh ta vẫn còn run nhẹ.
Trong mắt Mặc Nguyên Dịch cũng lóe lên một tia bi thương.
Cảnh cô gái cắt cổ tay nằm yên trên giường, máu nhuộm đỏ chiếc chăn trắng khiến cả đời này họ cũng không muốn nhìn lại nữa.
Mặc Nguyên Diệm cũng nghĩ đến bốn năm trước rồi lặng lẽ thở dài.
“Không sao, lần này Minh Thanh trở về, chắc chắn anh ta đã chuẩn bị vẹn toàn.”
“Đến lúc đó xem anh ta lại nghiên cứu ra thuốc gì.”
Mặc Nguyên Diệm đứng dậy, vỗ vai an ủi hai người em trai.
Ba anh em sinh ba, cùng sinh, cùng lớn, làm gì cũng cùng nhau, đương nhiên tương lai cũng phải cùng nhau.
“Nói đi cũng phải nói lại, thuốc mà Minh Thanh nghiên cứu thật sự rất tốt, chỉ là không biết lần này anh ta lại mang đến cho chúng ta bất ngờ gì đây?”
Mặc Nguyên Dục không phải là người đa sầu đa cảm, anh ta gạt bỏ quá khứ sang một bên, ánh mắt sáng lên không khỏi mong đợi.
“Ừm, đúng là một nhân tài.”
Mặc Nguyên Diệm cũng rất khâm phục, mảng nghiên cứu dược liệu của nhà họ Minh quả thật rất lợi hại.
“Bảo bối sắp đến rồi, anh ra sân bay đón cô ấy, các em đến phòng riêng đợi bọn anh.”
Khi Mặc Nguyên Diệm nghĩ đến bạn gái, ánh mắt anh ấy lại thêm vài phần ý cười cưng chiều.
“Vâng vâng, anh đi nhanh đi, đừng để bảo bối đợi lâu.”
Mặc Nguyên Dục cũng muốn đi đón bảo bối, nhưng lo ngại thân phận của bảo bối nên không đi theo.
Mặc Nguyên Dịch không nói gì nhưng cũng mong đợi nhìn về phía anh cả mình.
Bên kia, biệt thự nhà họ Minh.
Minh Thanh nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt dịu dàng ánh lên ý cười.
“Bảo bối, đợi chút nữa thôi, chúng ta sẽ thật sự gặp mặt.”
Minh Thanh dịu dàng hôn lên trán Ôn Nhuyễn Nhuyễn, đôi mắt xanh lam tràn đầy lưu luyến rồi từ từ rời khỏi phòng.
Thiên Toa và bác sĩ đứng ở cửa khẽ cúi người tiễn Minh Thanh rời đi rồi mới từ từ đi vào.
Bác sĩ nhìn Ôn Nhuyễn Nhuyễn rồi gật đầu với Thiên Toa, Thiên Toa cúi người lại gần nhẹ nhàng lay vai cô gái.
“Cô Ôn, cô Ôn, cô tỉnh dậy đi.”
Thiên Toa thấy cô gái khẽ nhíu mày, biết cô gái sắp tỉnh nên lùi lại một bước để bác sĩ bắt đầu.
“Ừm, cô gái này bị say nắng, các cô cứ để cô ấy nghỉ ngơi một lát, đợi cô ấy tỉnh lại thì cho uống chút nước ấm là được.”
Giọng bác sĩ không lớn không nhỏ, vừa đủ để Ôn Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy.
Trong mắt Mặc Nguyên Dịch cũng lóe lên một tia bi thương.
Cảnh cô gái cắt cổ tay nằm yên trên giường, máu nhuộm đỏ chiếc chăn trắng khiến cả đời này họ cũng không muốn nhìn lại nữa.
Mặc Nguyên Diệm cũng nghĩ đến bốn năm trước rồi lặng lẽ thở dài.
“Không sao, lần này Minh Thanh trở về, chắc chắn anh ta đã chuẩn bị vẹn toàn.”
“Đến lúc đó xem anh ta lại nghiên cứu ra thuốc gì.”
Mặc Nguyên Diệm đứng dậy, vỗ vai an ủi hai người em trai.
Ba anh em sinh ba, cùng sinh, cùng lớn, làm gì cũng cùng nhau, đương nhiên tương lai cũng phải cùng nhau.
“Nói đi cũng phải nói lại, thuốc mà Minh Thanh nghiên cứu thật sự rất tốt, chỉ là không biết lần này anh ta lại mang đến cho chúng ta bất ngờ gì đây?”
“Ừm, đúng là một nhân tài.”
Mặc Nguyên Diệm cũng rất khâm phục, mảng nghiên cứu dược liệu của nhà họ Minh quả thật rất lợi hại.
“Bảo bối sắp đến rồi, anh ra sân bay đón cô ấy, các em đến phòng riêng đợi bọn anh.”
Khi Mặc Nguyên Diệm nghĩ đến bạn gái, ánh mắt anh ấy lại thêm vài phần ý cười cưng chiều.
“Vâng vâng, anh đi nhanh đi, đừng để bảo bối đợi lâu.”
Mặc Nguyên Dục cũng muốn đi đón bảo bối, nhưng lo ngại thân phận của bảo bối nên không đi theo.
Mặc Nguyên Dịch không nói gì nhưng cũng mong đợi nhìn về phía anh cả mình.
Bên kia, biệt thự nhà họ Minh.
Minh Thanh nhéo nhéo khuôn mặt Ôn Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt dịu dàng ánh lên ý cười.
Minh Thanh dịu dàng hôn lên trán Ôn Nhuyễn Nhuyễn, đôi mắt xanh lam tràn đầy lưu luyến rồi từ từ rời khỏi phòng.
Thiên Toa và bác sĩ đứng ở cửa khẽ cúi người tiễn Minh Thanh rời đi rồi mới từ từ đi vào.
Bác sĩ nhìn Ôn Nhuyễn Nhuyễn rồi gật đầu với Thiên Toa, Thiên Toa cúi người lại gần nhẹ nhàng lay vai cô gái.
“Cô Ôn, cô Ôn, cô tỉnh dậy đi.”
Thiên Toa thấy cô gái khẽ nhíu mày, biết cô gái sắp tỉnh nên lùi lại một bước để bác sĩ bắt đầu.
“Ừm, cô gái này bị say nắng, các cô cứ để cô ấy nghỉ ngơi một lát, đợi cô ấy tỉnh lại thì cho uống chút nước ấm là được.”
Giọng bác sĩ không lớn không nhỏ, vừa đủ để Ôn Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy.
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
