0 chữ
Chương 7
Chương 7: Bên A
Tại biệt thự nhà họ Mặc.
“Minh Thanh về rồi.”
“He he, Ôn Nhuyễn Nhuyễn thảm rồi.”
Mặc Nguyên Dục dựa vào ghế cười lớn, giọng điệu anh ta không mấy thiện chí, đôi mắt đen láy đầy vẻ hóng chuyện trêu đùa.
Người ngồi bên cạnh ở trên ghế không nói gì mà chỉ khẽ nhíu mày.
Bốn năm trước, họ đến kịp thời nên mới không để tên điên đó tự sát.
Bốn năm sau, anh lại đến, đúng là bệnh điên không dễ chữa khỏi như vậy.
Cộp cộp cộp...
“Tối nay gặp mặt một lát đi!”
Mặc Nguyên Diệm là người điềm đạm, anh ấy không hả hê như em hai của mình mà lo lắng hơn rằng Minh Thanh lại phát điên.
Mặc dù Ôn Nhuyễn Nhuyễn đã bị thôi miên nhưng lỡ đâu cô lại nhớ ra điều gì, đến lúc đó sống chết không chịu ở bên tên điên kia thì sẽ không dễ dàng kết thúc.
Mặc Nguyên Dịch gật đầu, cậu ta thì thấy không sao cả, cứ nghe theo hai người anh là được, vẻ mặt hờ hững không tò mò cũng không để ý.
“Anh cả, anh thật sự muốn đi à?”
Mặc Nguyên Dục cũng thu lại nụ cười rồi lo lắng nhìn về phía anh cả mình.
Anh ta biết anh cả mình muốn đi theo con đường làm quan, nhưng anh cả muốn đi theo con đường ấy thì phải tuân theo quy tắc của nước Hoa, phải xuống địa phương vài năm để đánh bóng tên tuổi một chút mới có thể về thủ đô.
“Không sao, các em cứ ở yên trong thủ đô, đừng đi lung tung.”
Mặc Nguyên Diệm biết em trai mình lo lắng điều gì, việc xuống địa phương chắc chắn là đến những nơi điều kiện khó khăn không thể so sánh với thủ đô, nhưng nhà họ Mặc không thể cứ mãi kinh doanh, cũng đến lúc có người làm quan rồi.
Anh ấy không cầu chức vụ cao mà chỉ mong mở đường tốt cho nhà họ Mặc.
Mặc Nguyên Dục biết chuyện anh cả mình đã quyết định thì bọn họ khó lòng khuyên được.
Nhưng nhìn anh cả đi đến địa phương chịu khổ, bọn họ lại thấy xót xa.
Anh cả nói đúng, nhà họ Mặc đã đủ tiền rồi, đã đến lúc thay đổi con đường.
“Anh cả cứ yên tâm, em và em út sẽ ở thủ đô trông coi công ty thật tốt.”
Ánh mắt Mặc Nguyên Dục đầy sự quyến luyến và lo lắng.
Đôi mắt hờ hững của Mặc Nguyên Dịch cũng thoáng thêm vài phần cảm xúc.
“Anh đi đây, các em chăm sóc bảo bối tốt nhé, đừng mạo hiểm.”
Mặc Nguyên Diệm nghĩ đến bạn gái mình thì khẽ mỉm cười.
“Biết rồi anh cả.”
“Bốn năm trước đã dọa chúng em rồi, chúng em không dám kí©h thí©ɧ cô ấy nữa đâu.”
“Bọn em sẽ đợi cô ấy từ từ thay đổi suy nghĩ.”
“Minh Thanh về rồi.”
“He he, Ôn Nhuyễn Nhuyễn thảm rồi.”
Mặc Nguyên Dục dựa vào ghế cười lớn, giọng điệu anh ta không mấy thiện chí, đôi mắt đen láy đầy vẻ hóng chuyện trêu đùa.
Người ngồi bên cạnh ở trên ghế không nói gì mà chỉ khẽ nhíu mày.
Bốn năm trước, họ đến kịp thời nên mới không để tên điên đó tự sát.
Bốn năm sau, anh lại đến, đúng là bệnh điên không dễ chữa khỏi như vậy.
Cộp cộp cộp...
“Tối nay gặp mặt một lát đi!”
Mặc Nguyên Diệm là người điềm đạm, anh ấy không hả hê như em hai của mình mà lo lắng hơn rằng Minh Thanh lại phát điên.
Mặc dù Ôn Nhuyễn Nhuyễn đã bị thôi miên nhưng lỡ đâu cô lại nhớ ra điều gì, đến lúc đó sống chết không chịu ở bên tên điên kia thì sẽ không dễ dàng kết thúc.
Mặc Nguyên Dịch gật đầu, cậu ta thì thấy không sao cả, cứ nghe theo hai người anh là được, vẻ mặt hờ hững không tò mò cũng không để ý.
Mặc Nguyên Dục cũng thu lại nụ cười rồi lo lắng nhìn về phía anh cả mình.
Anh ta biết anh cả mình muốn đi theo con đường làm quan, nhưng anh cả muốn đi theo con đường ấy thì phải tuân theo quy tắc của nước Hoa, phải xuống địa phương vài năm để đánh bóng tên tuổi một chút mới có thể về thủ đô.
“Không sao, các em cứ ở yên trong thủ đô, đừng đi lung tung.”
Mặc Nguyên Diệm biết em trai mình lo lắng điều gì, việc xuống địa phương chắc chắn là đến những nơi điều kiện khó khăn không thể so sánh với thủ đô, nhưng nhà họ Mặc không thể cứ mãi kinh doanh, cũng đến lúc có người làm quan rồi.
Anh ấy không cầu chức vụ cao mà chỉ mong mở đường tốt cho nhà họ Mặc.
Mặc Nguyên Dục biết chuyện anh cả mình đã quyết định thì bọn họ khó lòng khuyên được.
Anh cả nói đúng, nhà họ Mặc đã đủ tiền rồi, đã đến lúc thay đổi con đường.
“Anh cả cứ yên tâm, em và em út sẽ ở thủ đô trông coi công ty thật tốt.”
Ánh mắt Mặc Nguyên Dục đầy sự quyến luyến và lo lắng.
Đôi mắt hờ hững của Mặc Nguyên Dịch cũng thoáng thêm vài phần cảm xúc.
“Anh đi đây, các em chăm sóc bảo bối tốt nhé, đừng mạo hiểm.”
Mặc Nguyên Diệm nghĩ đến bạn gái mình thì khẽ mỉm cười.
“Biết rồi anh cả.”
“Bốn năm trước đã dọa chúng em rồi, chúng em không dám kí©h thí©ɧ cô ấy nữa đâu.”
“Bọn em sẽ đợi cô ấy từ từ thay đổi suy nghĩ.”
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
