0 chữ
Chương 6
Chương 6: Dùng thuốc
Người đàn ông cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vừa thành kính vừa quyến luyến lên trán cô gái.
“Sao vẫn ngốc thế này?”
Bàn tay rộng lớn, trắng trẻo của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô gái.
“Chồng nhớ em lắm, bảo bối có nhớ chồng không?”
“Ngoan, chồng bế em đi nghỉ nhé.”
Bàn tay to lớn của người đàn ông ôm lấy cô gái từ từ đi lên lầu.
Lần này anh trở về chính là để đưa bảo bối của mình đến nước Khương.
Căn phòng được trang hoàng như phòng tân hôn, chăn gấm màu đỏ rực thêu hình long phụng sum vầy tượng trưng cho tình yêu hòa hợp.
Trên tường có treo một tấm ảnh lớn, trong ảnh là cô gái cười ngọt ngào còn chàng trai bên cạnh ôm chặt lấy cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu không thể che giấu.
“Ừm, bốn năm không gặp rồi!”
“Bốn năm chồng không ở bên, có nhớ chồng không?”
“Chồng nhớ em lắm đó!”
“Từng ngày từng giây trong suốt bốn năm, chồng nhớ đến mức tim đau nhói!”
“Chồng biết nhất định em cũng nhớ chồng mà.”
“Ngoan, chồng nhớ em nhiều lắm.”
Người đàn ông cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mặt cô gái, ánh mắt thâm tình lưu luyến, thậm chí là si mê.
Đây là bảo bối mà anh đã cưng chiều, ngày đó khi họ ở bên nhau, tóc cô còn bị chẻ ngọn, tuy da dẻ trắng nhưng không có chút sức sống nào.
Chính anh đã dùng thuốc, dùng yến sào vi cá, dùng đủ thứ đồ tốt bồi bổ cho cô từng chút một.
Ngay cả ngón chân anh cũng không bỏ qua, mỗi ngày đều cho người ngâm bằng sữa tươi, từng chút một mới có được sự trắng hồng, mềm mại, ấm áp như bây giờ.
Người ta nói yêu người như nuôi hoa, anh đã tốn rất nhiều tâm huyết nuôi cô thành một đóa hoa kiều diễm, vậy mà cô lại muốn chia tay vì anh dùng thuốc cho cô.
Sao có thể?
Cô đã ăn của anh biết bao nhiêu đồ tốt, không chỉ ăn mà còn đắp mặt nữa.
Cô là của anh, muốn chia tay ư, nằm mơ đi.
“Đáng tiếc, nếu năm đó em ngoan ngoãn thì bây giờ chúng ta đã là cặp đôi hạnh phúc nhất thế giới rồi.”
“Nhưng không sao, chồng đã về rồi, chồng đến đón bảo bối đây.”
“Lần này bảo bối phải ngoan ngoãn đó nha.”
“Không được chạy nữa, nếu không…”
“Chồng đánh gãy chân em đó.”
Giọng người đàn ông trầm thấp dịu dàng, anh ghé sát tai cô gái nhẹ nhàng thủ thỉ cứ như đang nói lời yêu, nhưng lại biếи ŧɦái và âm u đến rợn người.
Anh ôm chặt cô gái như ôm lấy báu vật thất lạc đã tìm lại được, trái tim đang xáo động dần trở nên bình yên.
Thật tốt, Nhuyễn Nhuyễn của anh lại trở về trong vòng tay anh rồi.
Lần này, cùng lắm thì anh sẽ mang bảo bối của mình bay lên trời hoặc cùng nhau chết, ha ha!
“Sao vẫn ngốc thế này?”
Bàn tay rộng lớn, trắng trẻo của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô gái.
“Chồng nhớ em lắm, bảo bối có nhớ chồng không?”
“Ngoan, chồng bế em đi nghỉ nhé.”
Bàn tay to lớn của người đàn ông ôm lấy cô gái từ từ đi lên lầu.
Lần này anh trở về chính là để đưa bảo bối của mình đến nước Khương.
Căn phòng được trang hoàng như phòng tân hôn, chăn gấm màu đỏ rực thêu hình long phụng sum vầy tượng trưng cho tình yêu hòa hợp.
Trên tường có treo một tấm ảnh lớn, trong ảnh là cô gái cười ngọt ngào còn chàng trai bên cạnh ôm chặt lấy cô, ánh mắt tràn đầy tình yêu không thể che giấu.
“Ừm, bốn năm không gặp rồi!”
“Bốn năm chồng không ở bên, có nhớ chồng không?”
“Từng ngày từng giây trong suốt bốn năm, chồng nhớ đến mức tim đau nhói!”
“Chồng biết nhất định em cũng nhớ chồng mà.”
“Ngoan, chồng nhớ em nhiều lắm.”
Người đàn ông cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mặt cô gái, ánh mắt thâm tình lưu luyến, thậm chí là si mê.
Đây là bảo bối mà anh đã cưng chiều, ngày đó khi họ ở bên nhau, tóc cô còn bị chẻ ngọn, tuy da dẻ trắng nhưng không có chút sức sống nào.
Chính anh đã dùng thuốc, dùng yến sào vi cá, dùng đủ thứ đồ tốt bồi bổ cho cô từng chút một.
Ngay cả ngón chân anh cũng không bỏ qua, mỗi ngày đều cho người ngâm bằng sữa tươi, từng chút một mới có được sự trắng hồng, mềm mại, ấm áp như bây giờ.
Người ta nói yêu người như nuôi hoa, anh đã tốn rất nhiều tâm huyết nuôi cô thành một đóa hoa kiều diễm, vậy mà cô lại muốn chia tay vì anh dùng thuốc cho cô.
Cô đã ăn của anh biết bao nhiêu đồ tốt, không chỉ ăn mà còn đắp mặt nữa.
Cô là của anh, muốn chia tay ư, nằm mơ đi.
“Đáng tiếc, nếu năm đó em ngoan ngoãn thì bây giờ chúng ta đã là cặp đôi hạnh phúc nhất thế giới rồi.”
“Nhưng không sao, chồng đã về rồi, chồng đến đón bảo bối đây.”
“Lần này bảo bối phải ngoan ngoãn đó nha.”
“Không được chạy nữa, nếu không…”
“Chồng đánh gãy chân em đó.”
Giọng người đàn ông trầm thấp dịu dàng, anh ghé sát tai cô gái nhẹ nhàng thủ thỉ cứ như đang nói lời yêu, nhưng lại biếи ŧɦái và âm u đến rợn người.
Anh ôm chặt cô gái như ôm lấy báu vật thất lạc đã tìm lại được, trái tim đang xáo động dần trở nên bình yên.
Thật tốt, Nhuyễn Nhuyễn của anh lại trở về trong vòng tay anh rồi.
Lần này, cùng lắm thì anh sẽ mang bảo bối của mình bay lên trời hoặc cùng nhau chết, ha ha!
9
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
