0 chữ
Chương 5
Chương 5: Dùng thuốc
Thiên Toa cũng nóng, nhưng cô vốn là một sát thủ, đi bộ nửa tiếng đồng hồ cũng không hề thấy mệt.
Không còn cách nào khác, nhiệm vụ hôm nay của cô là dẫn vợ của cậu chủ đi dạo, càng mệt càng tốt.
Chỉ có như vậy, lát nữa bà chủ mới mất cảnh giác uống nước có pha thuốc.
"Cô Ôn, đây chỉ là một trong những khu vườn nhỏ của chúng tôi. Trang viên này có bốn khu vườn nhỏ và một vườn lớn ở phía sau."
"Tất cả chúng đều cần cô thiết kế."
Thiên Toa vừa nói vừa dẫn Ôn Nhuyễn Nhuyễn đi về phía bên kia.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không ngờ rằng một khu vườn lớn như vậy lại chỉ là một trong những khu vườn nhỏ.
Cô biết nhà giàu thường có vườn nhỏ, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy.
Cô mệt quá!
Quả nhiên, đơn hàng một triệu không dễ kiếm như vậy.
Vì tiền, Ôn Nhuyễn Nhuyễn cắn răng tiếp tục đi theo Thiên Toa.
Một tiếng sau.
"Cô Thiên, tôi, tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?"
Ôn Nhuyễn Nhuyễn rất mệt mỏi, ánh mặt trời tháng sáu quá gay gắt, dù cô có đội mũ, nhưng vẫn muốn uống chút nước, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
"Xin lỗi, cô Ôn, là tôi không chu đáo."
"Phía trước có biệt thự nhỏ dùng để tiếp khách, mời cô đi theo tôi."
Thiên Toa nhìn căn căn biệt thự phía sau, mỉm cười.
Nhiệm vụ hôm nay của cô ấy sắp kết thúc rồi, thật tuyệt vời!
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía căn biệt thự nhỏ cách đó không xa, muốn vào trong uống một cốc nước.
"Cô Ôn, mời cô uống chút nước."
Để xua tan sự nghi ngờ của Ôn Nhuyễn Nhuyễn, Thiên Toa cũng tự rót cho mình một ly.
Nước không màu, không vị, uống càng nhiều, ngủ càng say!
Cô thích thú hưởng thú không khí mát mẻ của điều hoà, nhận lấy lý nước uống từng ngụm lớn.
Thiên Tòa cụp mắt, ý cười bỗng hiện thoáng qua.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đặt lý nước xuống, trên đôi môi đỏ mọng mềm mại vẫn còn vương vài giọt nước.
Vì phơi nắng lâu nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, trên lông mi vẫn còn vài giọt mồ hôi.
“Cô Ôn, yêu cầu của bên tôi là phải lập kế hoạch…”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không biết mình bị làm sao, đầu óc bỗng nặng trĩu, choáng váng không nghe được Thiên Toa đang nói gì.
Bụp…
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngã gục xuống sô pha hôn mê.
Thiên Toa thấy cô hôn mê rồi mới đứng lên, rời khỏi biệt thự.
Lộc cộc lộc cộc…
Đôi giày da đen bước nhẹ trên sàn nhà màu trắng, chủ nhân của đôi giày chậm rãi bước đến gần Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Đôi mắt xanh biếc của người đàn ông hiện đầy tơ máu, tràn đầy sự phấn khích và điên cuồng.
Đường viền hàm của người đàn ông sắc nét và mịn màng, đôi môi mỏng hơi cong lên.
“Em yêu, anh về rồi đây.”
Không còn cách nào khác, nhiệm vụ hôm nay của cô là dẫn vợ của cậu chủ đi dạo, càng mệt càng tốt.
Chỉ có như vậy, lát nữa bà chủ mới mất cảnh giác uống nước có pha thuốc.
"Cô Ôn, đây chỉ là một trong những khu vườn nhỏ của chúng tôi. Trang viên này có bốn khu vườn nhỏ và một vườn lớn ở phía sau."
"Tất cả chúng đều cần cô thiết kế."
Thiên Toa vừa nói vừa dẫn Ôn Nhuyễn Nhuyễn đi về phía bên kia.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không ngờ rằng một khu vườn lớn như vậy lại chỉ là một trong những khu vườn nhỏ.
Cô biết nhà giàu thường có vườn nhỏ, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy.
Cô mệt quá!
Quả nhiên, đơn hàng một triệu không dễ kiếm như vậy.
Vì tiền, Ôn Nhuyễn Nhuyễn cắn răng tiếp tục đi theo Thiên Toa.
"Cô Thiên, tôi, tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?"
Ôn Nhuyễn Nhuyễn rất mệt mỏi, ánh mặt trời tháng sáu quá gay gắt, dù cô có đội mũ, nhưng vẫn muốn uống chút nước, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
"Xin lỗi, cô Ôn, là tôi không chu đáo."
"Phía trước có biệt thự nhỏ dùng để tiếp khách, mời cô đi theo tôi."
Thiên Toa nhìn căn căn biệt thự phía sau, mỉm cười.
Nhiệm vụ hôm nay của cô ấy sắp kết thúc rồi, thật tuyệt vời!
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía căn biệt thự nhỏ cách đó không xa, muốn vào trong uống một cốc nước.
"Cô Ôn, mời cô uống chút nước."
Để xua tan sự nghi ngờ của Ôn Nhuyễn Nhuyễn, Thiên Toa cũng tự rót cho mình một ly.
Nước không màu, không vị, uống càng nhiều, ngủ càng say!
Cô thích thú hưởng thú không khí mát mẻ của điều hoà, nhận lấy lý nước uống từng ngụm lớn.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đặt lý nước xuống, trên đôi môi đỏ mọng mềm mại vẫn còn vương vài giọt nước.
Vì phơi nắng lâu nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, trên lông mi vẫn còn vài giọt mồ hôi.
“Cô Ôn, yêu cầu của bên tôi là phải lập kế hoạch…”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không biết mình bị làm sao, đầu óc bỗng nặng trĩu, choáng váng không nghe được Thiên Toa đang nói gì.
Bụp…
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngã gục xuống sô pha hôn mê.
Thiên Toa thấy cô hôn mê rồi mới đứng lên, rời khỏi biệt thự.
Lộc cộc lộc cộc…
Đôi giày da đen bước nhẹ trên sàn nhà màu trắng, chủ nhân của đôi giày chậm rãi bước đến gần Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Đôi mắt xanh biếc của người đàn ông hiện đầy tơ máu, tràn đầy sự phấn khích và điên cuồng.
“Em yêu, anh về rồi đây.”
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
