0 chữ
Chương 23
Chương 23
Nhuyễn Nhuyễn của anh vẫn đáng yêu như xưa.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn thì sững người tại chỗ, anh Thanh cười lên đẹp quá đi mất!
Chụt…
“Anh Thanh cười đẹp lắm, em thích thấy anh Thanh cười.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm người đàn ông.
“Nhuyễn Nhuyễn rất thích anh à?”
“Anh cũng rất thích Nhuyễn Nhuyễn đấy~”
Minh Thanh không kiềm chế nữa, đôi mắt sâu thẳm của anh nóng rực, bỏng cháy.
Ánh nhìn ấy khiến tim Ôn Nhuyễn Nhuyễn như bị thiêu đốt, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
“Anh ơi, ánh mắt anh đáng sợ quá, giống như sói vậy.”
Giọng của Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngọt ngào, xen lẫn một chút e dè.
“Ngoan, gọi chồng nào.”
“Nhuyễn Nhuyễn đừng sợ.”
Minh Thanh nhắm mắt lại thật chặt, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
“Chồng— ơi~”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn vừa gọi xong đã ngượng chín mặt, không dám nhìn Minh Thanh, đôi mắt hạnh long lanh ngập nước đầy thẹn thùng, giống như viên pha lê ấm áp ánh nước, sáng rực mềm mại khiến người mê mẩn.
“Nhuyễn Nhuyễn ngoan quá, gọi thêm hai tiếng nữa nào.”
Minh Thanh vô cùng thích đôi mắt của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt ấy.
Nụ hôn ấm áp mang theo chút tình ý nhè nhẹ, lưu luyến mà thân mật.
“Chồng~”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn rất nghe lời, lại dịu dàng gọi thêm một tiếng.
“Ừm.”
“Chồng đây.”
Minh Thanh nghiêm túc đáp lại, ánh mắt xanh thẳm tràn đầy tình cảm không còn che giấu, sóng tình cuồn cuộn như tràn cả vào đồng tử, như xoáy nước sâu thẳm trong đại dương xanh, mang theo ma lực vô biên, hút lấy Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Tim Ôn Nhuyễn Nhuyễn run lên một chút, cô đưa tay chạm vào mắt người đàn ông, ngẩng đầu lại gần thêm vài phần.
Bóng dáng cô in trên mắt anh.
“Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn~”
Người đàn ông thấp giọng gọi tên cô gái, giọng nói khàn đặc dính chặt mang theo nỗi nhung nhớ khôn nguôi.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cằm cô gái, nụ hôn quyến luyến không cho cô khước từ.
…
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp kính, quầng sáng vàng rực rỡ chiếu lên đầu giường.
Minh Thanh nhìn cô gái trong vòng tay mình, ánh mắt cong cong, nhẹ nhàng hôn lên má cô, không nỡ rời đi.
Anh không vội rời đi, vì là thuốc do anh nghiên cứu nên anh hiểu rất rõ.
Chưa đến lúc, cô sẽ không tỉnh lại.
Danh hiệu thiên tài dược liệu của nước Khương không phải tự nhiên mà có!
Anh nhìn về phía tủ đầu giường, nơi đó đặt một loại kem che vết mà anh chế tạo!
Giống như kem che khuyết điểm nhưng hiệu quả tốt hơn nhiều, nếu không dùng nước thuốc chuyên dụng thì không thể tẩy được.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn thì sững người tại chỗ, anh Thanh cười lên đẹp quá đi mất!
Chụt…
“Anh Thanh cười đẹp lắm, em thích thấy anh Thanh cười.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm người đàn ông.
“Nhuyễn Nhuyễn rất thích anh à?”
“Anh cũng rất thích Nhuyễn Nhuyễn đấy~”
Minh Thanh không kiềm chế nữa, đôi mắt sâu thẳm của anh nóng rực, bỏng cháy.
Ánh nhìn ấy khiến tim Ôn Nhuyễn Nhuyễn như bị thiêu đốt, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
“Anh ơi, ánh mắt anh đáng sợ quá, giống như sói vậy.”
Giọng của Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngọt ngào, xen lẫn một chút e dè.
“Ngoan, gọi chồng nào.”
“Nhuyễn Nhuyễn đừng sợ.”
Minh Thanh nhắm mắt lại thật chặt, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
“Chồng— ơi~”
“Nhuyễn Nhuyễn ngoan quá, gọi thêm hai tiếng nữa nào.”
Minh Thanh vô cùng thích đôi mắt của cô, cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt ấy.
Nụ hôn ấm áp mang theo chút tình ý nhè nhẹ, lưu luyến mà thân mật.
“Chồng~”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn rất nghe lời, lại dịu dàng gọi thêm một tiếng.
“Ừm.”
“Chồng đây.”
Minh Thanh nghiêm túc đáp lại, ánh mắt xanh thẳm tràn đầy tình cảm không còn che giấu, sóng tình cuồn cuộn như tràn cả vào đồng tử, như xoáy nước sâu thẳm trong đại dương xanh, mang theo ma lực vô biên, hút lấy Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Tim Ôn Nhuyễn Nhuyễn run lên một chút, cô đưa tay chạm vào mắt người đàn ông, ngẩng đầu lại gần thêm vài phần.
“Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn~”
Người đàn ông thấp giọng gọi tên cô gái, giọng nói khàn đặc dính chặt mang theo nỗi nhung nhớ khôn nguôi.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cằm cô gái, nụ hôn quyến luyến không cho cô khước từ.
…
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp kính, quầng sáng vàng rực rỡ chiếu lên đầu giường.
Minh Thanh nhìn cô gái trong vòng tay mình, ánh mắt cong cong, nhẹ nhàng hôn lên má cô, không nỡ rời đi.
Anh không vội rời đi, vì là thuốc do anh nghiên cứu nên anh hiểu rất rõ.
Chưa đến lúc, cô sẽ không tỉnh lại.
Danh hiệu thiên tài dược liệu của nước Khương không phải tự nhiên mà có!
Anh nhìn về phía tủ đầu giường, nơi đó đặt một loại kem che vết mà anh chế tạo!
Giống như kem che khuyết điểm nhưng hiệu quả tốt hơn nhiều, nếu không dùng nước thuốc chuyên dụng thì không thể tẩy được.
7
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
