0 chữ
Chương 21
Chương 21
Nửa bên khóe miệng còn lại của Minh Thanh nở một nụ cười thấp thoáng.
Không biết ngày mai bảo bối của anh nhìn thấy hóa đơn xe có khóc không?
Nhuyễn Nhuyễn của anh!
Thiên Toa thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, cô ấy cẩn thận tránh những chỗ Ôn Nhuyễn Nhuyễn đã chạm vào rồi cầm thanh sắt lên xe.
Đây đều là bằng chứng để vu khống phu nhân của họ, không thể quên, phải giữ gìn cẩn thận.
Họ theo dõi điện thoại của phu nhân thì phát hiện, tuy mấy năm nay phu nhân kiếm được một ít tiền.
Nhưng đều dùng để mở chi nhánh, trả tiền đặt cọc và mua xe rồi.
Bây giờ nếu phải gánh khoản nợ khổng lồ thì chắc chắn là không trả nổi.
Lúc đó đương nhiên chỉ có thể làm giúp việc riêng cho chủ nhân của họ.
Trên xe.
Chụt chụt chụt...
"Ông chủ, anh tên gì vậy?"
Cô gái uống rượu xong rất không yên phận, cô ngồi trong lòng người đàn ông, nâng mặt người đàn ông lên rồi nhẹ nhàng nhấp môi.
Người đàn ông nhắm mắt không để ý đến cô, cô càng được đà hơn, cứ hôn môi người ta.
Thiên Toa không dám nhìn nhiều nên ấn tấm ngăn cách.
"Đừng làm loạn."
Giọng Minh Thanh khàn khàn, hai mắt đỏ hoe, bàn tay đặt ở một bên siết chặt thành nắm đấm.
"Không chịu đâu, không chịu đâu, anh nói cho em biết đi."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn lại cúi gần xuống đôi môi mỏng của người đàn ông, nhẹ nhàng hôn một cái.
"Cô Ôn, nếu cô còn không ngoan, tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Ừm, ôm chặt!!
Chụt chụt chụt...
"Vậy thì báo cảnh sát đi!"
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cười tủm tỉm khıêυ khí©h Minh Thanh, anh giả vờ đen mặt, gân xanh trên trán nổi lên.
"Minh Thanh."
Minh Thanh nói xong quay đầu đi, không nhìn người trên người mình.
Hơi thở anh trở nên nặng nề từng chút một, chịu đựng rất khó khăn.
"Minh Thanh, Minh… Thanh."
"Cái tên này quen quá!"
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên đùi Minh Thanh, tay xoa đầu nhưng không tài nào nhớ ra quen chỗ nào.
Tim Minh Thanh nhói lên, Nhuyễn Nhuyễn của anh không nhớ anh rồi.
Anh muốn ôm lấy cô, nói cho cô biết, Nhuyễn Nhuyễn, anh Thanh của em về rồi.
Nhưng rồi lại buông tay xuống.
"Thôi kệ đi."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu lắc đầu, một tay ôm lấy cổ Minh Thanh.
"Minh Thanh, em tên là Ôn Nhuyễn Nhuyễn."
"Minh Thanh, em tên là Ôn Nhuyễn Nhuyễn!"
Giọng nói say rượu của cô gái, trùng khớp với giọng nói non nớt và ngượng ngùng trong ký ức.
"Minh Thanh, em thích anh, em muốn hôn anh."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cúi xuống như vừa nãy, muốn hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước.
Chỉ là lần này cô tính toán sai rồi, gáy cô đã bị người ta ghì chặt.
Không biết ngày mai bảo bối của anh nhìn thấy hóa đơn xe có khóc không?
Nhuyễn Nhuyễn của anh!
Thiên Toa thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, cô ấy cẩn thận tránh những chỗ Ôn Nhuyễn Nhuyễn đã chạm vào rồi cầm thanh sắt lên xe.
Đây đều là bằng chứng để vu khống phu nhân của họ, không thể quên, phải giữ gìn cẩn thận.
Họ theo dõi điện thoại của phu nhân thì phát hiện, tuy mấy năm nay phu nhân kiếm được một ít tiền.
Nhưng đều dùng để mở chi nhánh, trả tiền đặt cọc và mua xe rồi.
Bây giờ nếu phải gánh khoản nợ khổng lồ thì chắc chắn là không trả nổi.
Lúc đó đương nhiên chỉ có thể làm giúp việc riêng cho chủ nhân của họ.
Trên xe.
Chụt chụt chụt...
"Ông chủ, anh tên gì vậy?"
Cô gái uống rượu xong rất không yên phận, cô ngồi trong lòng người đàn ông, nâng mặt người đàn ông lên rồi nhẹ nhàng nhấp môi.
Thiên Toa không dám nhìn nhiều nên ấn tấm ngăn cách.
"Đừng làm loạn."
Giọng Minh Thanh khàn khàn, hai mắt đỏ hoe, bàn tay đặt ở một bên siết chặt thành nắm đấm.
"Không chịu đâu, không chịu đâu, anh nói cho em biết đi."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn lại cúi gần xuống đôi môi mỏng của người đàn ông, nhẹ nhàng hôn một cái.
"Cô Ôn, nếu cô còn không ngoan, tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Ừm, ôm chặt!!
Chụt chụt chụt...
"Vậy thì báo cảnh sát đi!"
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cười tủm tỉm khıêυ khí©h Minh Thanh, anh giả vờ đen mặt, gân xanh trên trán nổi lên.
"Minh Thanh."
Minh Thanh nói xong quay đầu đi, không nhìn người trên người mình.
Hơi thở anh trở nên nặng nề từng chút một, chịu đựng rất khó khăn.
"Minh Thanh, Minh… Thanh."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên đùi Minh Thanh, tay xoa đầu nhưng không tài nào nhớ ra quen chỗ nào.
Tim Minh Thanh nhói lên, Nhuyễn Nhuyễn của anh không nhớ anh rồi.
Anh muốn ôm lấy cô, nói cho cô biết, Nhuyễn Nhuyễn, anh Thanh của em về rồi.
Nhưng rồi lại buông tay xuống.
"Thôi kệ đi."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đáng yêu lắc đầu, một tay ôm lấy cổ Minh Thanh.
"Minh Thanh, em tên là Ôn Nhuyễn Nhuyễn."
"Minh Thanh, em tên là Ôn Nhuyễn Nhuyễn!"
Giọng nói say rượu của cô gái, trùng khớp với giọng nói non nớt và ngượng ngùng trong ký ức.
"Minh Thanh, em thích anh, em muốn hôn anh."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cúi xuống như vừa nãy, muốn hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước.
Chỉ là lần này cô tính toán sai rồi, gáy cô đã bị người ta ghì chặt.
7
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
