0 chữ
Chương 20
Chương 20
Ở nơi cô không thấy, Minh Thanh đã cười.
Cứ như thể trở về bốn năm trước, khi họ còn yêu nhau, cô cũng thường xuyên treo trên người anh như thế.
"Được ông chủ ôm rồi, vui quá, vui quá."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ôm cổ Minh Thanh, nũng nịu cọ cọ.
Ánh mắt Minh Thanh nhuốm vài phần nụ cười cưng chiều, khóe miệng cũng cong lên.
Nhuyễn Nhuyễn của anh vẫn dễ thỏa mãn như vậy.
Sau đó anh nhìn về phía xe của mình rồi khẽ liếc nhìn Thiên Toa, Thiên Toa lập tức gật đầu.
"Cô Ôn, cô xuống trước đi, nếu không sẽ khó lên xe."
Thiên Toa dỗ dành Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn quay lại nhìn chiếc xe, thấy Thiên Toa nói có lý nên ngoan ngoãn gật đầu.
Cạch...
Cô được Minh Thanh đặt xuống, Thiên Toa nhanh chóng chạy đến đỡ cô, nhân lúc cô gái không để ý thì ghé sát vào tai cô thì thầm.
Tách...
Búng tay một cái, ánh mắt Ôn Nhuyễn Nhuyễn đờ đẫn, từ từ ngẩng đầu lên.
"Góc tường có gậy, cầm lên rồi dùng sức đập vào xe."
Thiên Toa nói xong thì từ từ lùi lại một bước.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đờ đẫn nhìn về phía cầu thang của bãi đậu xe ngầm ở đằng xa, nơi đó có đặt mấy thanh sắt.
"Cô đưa cô ấy về đi."
Nét mặt Minh Thanh lạnh lùng như thể rất tức giận rồi ngồi vào xe.
"Không cho anh đi, em không cho anh đi."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn tức giận hét lên với Minh Thanh, cô đứng phía trước chặn xe lại sau đó nhìn quanh.
"Cô Ôn, nguy hiểm lắm, cô đừng như vậy."
Thiên Toa giả vờ kéo nhưng bị Ôn Nhuyễn Nhuyễn vung tay hất ngã xuống đất.
"Em thích anh, em không cho anh đi đâu."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn chặn xe nhưng trong đầu chỉ có cây gậy, lúc này vừa thấy cây gậy, cô nhanh chóng đi về phía đó rồi lại chạy nhanh đến.
Rầm rầm rầm...
Thanh sắt đập vào thân xe Rolls-Royce mấy phát thật mạnh, cô còn mạnh tay đánh rơi cả bức tượng vàng nhỏ.
"Em không cho anh đi."
"Cô Ôn, không được."
Không biết có phải Thiên Toa đã kí©h thí©ɧ Ôn Nhuyễn Nhuyễn không.
Lực đập của Ôn Nhuyễn Nhuyễn lại tăng thêm vài phần, thân xe nhanh chóng bị lõm một lỗ lớn, lớp sơn đen bên trên bị thanh sắt cào xước, phát ra tiếng kêu rít rít.
"Lên xe."
Minh Thanh giả vờ bất lực rồi tức giận mở cửa xe, bảo Ôn Nhuyễn Nhuyễn lên xe.
Cạch...
Ôn Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ lập tức mở cửa xe, cô ném thanh sắt đi, vừa vào đã ôm lấy Minh Thanh.
"Ông chủ, em không cố ý đâu."
"Em chỉ là quá thích anh thôi, anh đừng giận mà."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nũng nịu rêи ɾỉ, ôm lấy Minh Thanh tủi thân lắc lư.
Cứ như thể trở về bốn năm trước, khi họ còn yêu nhau, cô cũng thường xuyên treo trên người anh như thế.
"Được ông chủ ôm rồi, vui quá, vui quá."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn ôm cổ Minh Thanh, nũng nịu cọ cọ.
Ánh mắt Minh Thanh nhuốm vài phần nụ cười cưng chiều, khóe miệng cũng cong lên.
Nhuyễn Nhuyễn của anh vẫn dễ thỏa mãn như vậy.
Sau đó anh nhìn về phía xe của mình rồi khẽ liếc nhìn Thiên Toa, Thiên Toa lập tức gật đầu.
"Cô Ôn, cô xuống trước đi, nếu không sẽ khó lên xe."
Thiên Toa dỗ dành Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn quay lại nhìn chiếc xe, thấy Thiên Toa nói có lý nên ngoan ngoãn gật đầu.
Cạch...
Cô được Minh Thanh đặt xuống, Thiên Toa nhanh chóng chạy đến đỡ cô, nhân lúc cô gái không để ý thì ghé sát vào tai cô thì thầm.
Tách...
Búng tay một cái, ánh mắt Ôn Nhuyễn Nhuyễn đờ đẫn, từ từ ngẩng đầu lên.
Thiên Toa nói xong thì từ từ lùi lại một bước.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đờ đẫn nhìn về phía cầu thang của bãi đậu xe ngầm ở đằng xa, nơi đó có đặt mấy thanh sắt.
"Cô đưa cô ấy về đi."
Nét mặt Minh Thanh lạnh lùng như thể rất tức giận rồi ngồi vào xe.
"Không cho anh đi, em không cho anh đi."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn tức giận hét lên với Minh Thanh, cô đứng phía trước chặn xe lại sau đó nhìn quanh.
"Cô Ôn, nguy hiểm lắm, cô đừng như vậy."
Thiên Toa giả vờ kéo nhưng bị Ôn Nhuyễn Nhuyễn vung tay hất ngã xuống đất.
"Em thích anh, em không cho anh đi đâu."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn chặn xe nhưng trong đầu chỉ có cây gậy, lúc này vừa thấy cây gậy, cô nhanh chóng đi về phía đó rồi lại chạy nhanh đến.
Rầm rầm rầm...
Thanh sắt đập vào thân xe Rolls-Royce mấy phát thật mạnh, cô còn mạnh tay đánh rơi cả bức tượng vàng nhỏ.
"Cô Ôn, không được."
Không biết có phải Thiên Toa đã kí©h thí©ɧ Ôn Nhuyễn Nhuyễn không.
Lực đập của Ôn Nhuyễn Nhuyễn lại tăng thêm vài phần, thân xe nhanh chóng bị lõm một lỗ lớn, lớp sơn đen bên trên bị thanh sắt cào xước, phát ra tiếng kêu rít rít.
"Lên xe."
Minh Thanh giả vờ bất lực rồi tức giận mở cửa xe, bảo Ôn Nhuyễn Nhuyễn lên xe.
Cạch...
Ôn Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ lập tức mở cửa xe, cô ném thanh sắt đi, vừa vào đã ôm lấy Minh Thanh.
"Ông chủ, em không cố ý đâu."
"Em chỉ là quá thích anh thôi, anh đừng giận mà."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nũng nịu rêи ɾỉ, ôm lấy Minh Thanh tủi thân lắc lư.
9
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
