0 chữ
Chương 2
Chương 2: Trước khi gặp lại
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu nhìn ngực mình, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Làm ơn đấy, cô sợ lắm!
Đinh đinh đinh...
Thấy người gọi đến là nhân viên cửa hàng, Ôn Nhuyễn Nhuyễn vội vàng nghe máy.
"Alo, chị Nhuyễn Nhuyễn, chị nhanh đến đi, cửa hàng có đơn lớn."
Dù nghe qua điện thoại, Ôn Nhuyễn Nhuyễn vẫn nghe ra được sự hớn hở phấn khích của cô nhân viên trẻ.
"Rồi rồi rồi, tôi tới ngay đây."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng cúp điện thoại.
Khi còn là sinh viên năm nhất đại học, cô đã mở một cửa hàng hoa cùng với người bạn thân nhất của mình.
Tuy nhiên, sau khi bạn thân cô tiến vào ngành giải trí, cửa hàng hoa chỉ còn lại một mình cô.
Vì việc học nên cô đã thuê người quản lý thay mình.
Sau bốn năm, họ đã mở được ba cửa hàng hoa trong thành phố.
Cô cũng thành công mua cho mình một căn hộ nhỏ và một chiếc xe hơi nhờ cửa hàng hoa.
Cô sắp tốt nghiệp rồi. Cô không muốn tìm việc gì, cũng không có ước mơ, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên.
Hồi còn học năm nhất, cô đã bất chấp sự phản đối của bố mẹ mà đổi chuyên ngành lịch sử sang thiết kế cảnh quan, khiến mẹ cô tức đến nỗi không thèm nói chuyện với cô ba tháng liền. May mà cửa hàng của cô kiếm được tiền nên bố mẹ cô mới đồng ý.
Cô gái mặc một chiếc váy vải lanh cotton màu trắng, đi một đôi giày trắng nhỏ, tóc dài hơi xoăn xoã tự nhiên, cầm chìa khoá xe, vội vàng xuống ký túc xá.
Chiếc xe Beetle màu xanh từ từ lái ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn lái xe rất chậm, nhưng may mắn thay, hôm nay không phải cuối tuần, đường cũng không đông xe lắm.
Nhưng cô không biết rằng ngay khi xe cô vừa lái đi, có người ở cửa đã nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho người ở đầu dây bên kia.
"Quản gia Thiên, xe của bà chủ vừa mới rời đi, mười phút nữa sẽ tới."
Sau khi gửi tin nhắn, người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ rời khỏi trường.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không biết chuyện gì, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi lo âu.
May thay, cửa hàng hoa không ở xa trường, cô lái một chút đã đến nơi.
Nhân viên cửa hàng đang nói chuyện với một người đàn ông nước ngoài mặc vest đen, trông rất vui vẻ. Thấy cô đến, cô ấy vẫy tay chào cô.
"Chị Nhuyễn Nhuyễn, họ muốn thiết kế một khu vườn cho trang viên, nếu làm tốt chúng ta sẽ được ngần này."
Nhân viên cửa hàng là một cô nàng hoạt bát, cô ấy giơ một ngón tay lên với Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
"Một vạn?"
Làm ơn đấy, cô sợ lắm!
Đinh đinh đinh...
Thấy người gọi đến là nhân viên cửa hàng, Ôn Nhuyễn Nhuyễn vội vàng nghe máy.
"Alo, chị Nhuyễn Nhuyễn, chị nhanh đến đi, cửa hàng có đơn lớn."
Dù nghe qua điện thoại, Ôn Nhuyễn Nhuyễn vẫn nghe ra được sự hớn hở phấn khích của cô nhân viên trẻ.
"Rồi rồi rồi, tôi tới ngay đây."
Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng cúp điện thoại.
Khi còn là sinh viên năm nhất đại học, cô đã mở một cửa hàng hoa cùng với người bạn thân nhất của mình.
Tuy nhiên, sau khi bạn thân cô tiến vào ngành giải trí, cửa hàng hoa chỉ còn lại một mình cô.
Vì việc học nên cô đã thuê người quản lý thay mình.
Sau bốn năm, họ đã mở được ba cửa hàng hoa trong thành phố.
Cô cũng thành công mua cho mình một căn hộ nhỏ và một chiếc xe hơi nhờ cửa hàng hoa.
Hồi còn học năm nhất, cô đã bất chấp sự phản đối của bố mẹ mà đổi chuyên ngành lịch sử sang thiết kế cảnh quan, khiến mẹ cô tức đến nỗi không thèm nói chuyện với cô ba tháng liền. May mà cửa hàng của cô kiếm được tiền nên bố mẹ cô mới đồng ý.
Cô gái mặc một chiếc váy vải lanh cotton màu trắng, đi một đôi giày trắng nhỏ, tóc dài hơi xoăn xoã tự nhiên, cầm chìa khoá xe, vội vàng xuống ký túc xá.
Chiếc xe Beetle màu xanh từ từ lái ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn lái xe rất chậm, nhưng may mắn thay, hôm nay không phải cuối tuần, đường cũng không đông xe lắm.
Nhưng cô không biết rằng ngay khi xe cô vừa lái đi, có người ở cửa đã nhấc điện thoại lên, gửi tin nhắn cho người ở đầu dây bên kia.
Sau khi gửi tin nhắn, người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ rời khỏi trường.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không biết chuyện gì, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi lo âu.
May thay, cửa hàng hoa không ở xa trường, cô lái một chút đã đến nơi.
Nhân viên cửa hàng đang nói chuyện với một người đàn ông nước ngoài mặc vest đen, trông rất vui vẻ. Thấy cô đến, cô ấy vẫy tay chào cô.
"Chị Nhuyễn Nhuyễn, họ muốn thiết kế một khu vườn cho trang viên, nếu làm tốt chúng ta sẽ được ngần này."
Nhân viên cửa hàng là một cô nàng hoạt bát, cô ấy giơ một ngón tay lên với Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
"Một vạn?"
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
