0 chữ
Chương 33
Chương 33: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 16
Trong lời kể đứt quãng của Hạ Ức, cuối cùng Tề Lạc Nhân cũng đã kết nối được toàn bộ sự việc lại với nhau.
Xúc Tu, một loài dị chủng của vũ trụ đủ sức tiêu diệt cả một nền văn minh. Một khi chúng lan truyền tới một hành tinh có văn minh, cảm nhận được sinh vật ở gần, chúng sẽ bắt đầu nở ra. Thông thường, quá trình nở này rất chậm, cần hơn nửa tháng mới có thể phá vỡ lớp vỏ bên ngoài giống như đá phát sáng, rồi bắt đầu ký sinh.
Nhưng cũng có cách để kí©h thí©ɧ Xúc Tu hồi sinh nhanh chóng chính là làm cho chất dịch sinh học của sinh vật... thường là máu, tiếp xúc với lớp vỏ ngoài của Xúc Tu. Khi đó, Xúc Tu sẽ hồi sinh chỉ trong vòng vài phút và lập tức bước vào trạng thái ký sinh.
Vết máu trên tảng đá phát sáng trong nhà thờ rõ ràng là do Annie hoặc Mark cố ý dùng để đánh thức Xúc Tu bên trong, khiến nó ký sinh lên người Mark.
Một khi bị ký sinh, vật chủ sẽ mất đi ý thức của bản thân một cách nhanh chóng, hoàn toàn trở thành con rối của Xúc Tu. Trong vòng hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Xúc Tu sẽ phát triển thành thể trưởng thành và bước vào thời kỳ sinh sản, mỗi ngày đẻ trứng một lần, tiếp tục ký sinh lên các sinh vật xung quanh, cho đến khi số lượng con mồi có thể ký sinh trong một không gian khép kín trở nên ít hơn tổng số Xúc Tu.
Xúc Tu là một loài có khả năng tư duy. Vật chủ càng thông minh, nó cũng sẽ càng thông minh, vì sau khi cướp đoạt ý thức của vật chủ, nó sẽ kế thừa toàn bộ mọi thứ thuộc về vật chủ một cách hoàn hảo. Nó sẽ dùng bộ não của vật chủ để suy nghĩ về bước tiếp theo trong việc mở rộng sinh sản. Mục đích cuối cùng của nó chính là sinh sôi nảy nở, không từ thủ đoạn nào để phát triển và lan rộng.
Vào đêm khuya ngày đầu tiên, người bị nhiễm đầu tiên là Mark đã xuất hiện. Đến đêm khuya ngày thứ hai, người bị nhiễm thứ hai cũng đã lộ diện từ hàng loạt dấu hiệu có thể suy ra, đó chính là Tiết Giai Huệ. Việc cô ta mất trí nhớ sau khi tỉnh lại không chỉ đơn giản là quên đi chuyện mình bị ký sinh, mà là vì Xúc Tu bên trong cơ thể cô ta đã mượn bộ não của cô ta để suy nghĩ, và đưa ra kết luận rằng tốt nhất nên giả vờ mất trí, giả vờ như đã quên sạch tất cả những gì mình biết về Xúc Tu, để không ai nghi ngờ và tra hỏi.
Đêm ngày thứ ba, lại có thêm hai người bị nhiễm. Một người rất có thể là Annie, còn người kia hiện chưa thể xác định, nhưng khả năng cao là Laura, người phụ trách chăm sóc Tiết Giai Huệ. Tuy nhiên Tề Lạc Nhân vẫn nghi ngờ khả năng này, bởi vì nếu Laura đã bị ký sinh, thì sáng nay khi nghe công bố “Người chơi xuất sắc nhất ngày”, cô ấy sẽ không đưa ra câu hỏi có tính gợi ý như “kỳ kinh nguyệt”.
Và rồi chính là đêm nay, đêm mà bốn nạn nhân mới sẽ xuất hiện, số lượng Xúc Tu đã vượt qua số lượng con người còn lại. Một khi những Xúc Tu ấu thể này trưởng thành, tám con Xúc Tu trưởng thành sẽ không còn đủ vật chủ để ký sinh, và chúng sẽ bắt đầu một cuộc tàn sát quy mô lớn, nhằm hấp thụ đủ năng lượng, rồi giống như con đầu tiên kia bước vào một kỳ ngủ đông dài, chờ đến khi xuất hiện con mồi mới.
Ước tính sơ bộ, thời điểm đó sẽ rơi vào đêm thứ năm.
“Nếu cậu muốn cứu bọn họ, thì thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Hạ Ức nhìn Tề Lạc Nhân, giọng khản đặc vì kiệt sức: “Cậu thật sự muốn thử sao? Ở bên ngoài bây giờ rất có thể đã có tám con Xúc Tu rồi, ít nhất cũng là bốn con!”
“Chúng ta vẫn còn thời gian, cũng có cách, tôi không nghĩ ra lý do gì để không hành động cả.” Tề Lạc Nhân dứt khoát nói.
“Cách nào?” Hạ Ức cau mày.
“Thiết bị có thể xác định người bị ký sinh.” Tề Lạc Nhân nhắc nhở. Trước đó, chính Hạ Ức đã dùng nó để xác nhận cậu không bị nhiễm.
Sắc mặt Hạ Ức lập tức thay đổi: “Không được! Đừng dẫn bọn họ vào đây! Cậu có thể ra ngoài, nhưng sau khi đi rồi thì đừng quay lại nữa. Tôi sẽ ở đây chờ quân đội tới, nhưng tôi sẽ không để đám người đã bị nhiễm bước vào nơi này!”
Tề Lạc Nhân cũng cau mày, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Vậy thế này đi, viện nghiên cứu này rất rộng, anh tìm một căn phòng an toàn rồi khóa trái lại. Tôi sẽ đưa một vài người có khả năng chưa bị nhiễm vào để kiểm tra. Nếu xảy ra tình huống bất ngờ... anh hãy đóng các cổng chặn dọc đường, trốn vào phòng điều phối điện. Trường hợp xấu nhất, anh có thể cắt nguồn điện, như vậy tất cả các cánh cổng sẽ bị khóa chặt. Cho dù có kẻ đã bị ký sinh, cũng không thể vào được khu vực của anh.”
Hạ Ức vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không! Tôi sẽ không để lũ quái vật ấy bước chân vào đây!”
“Được rồi, vậy ít nhất hãy để tôi ra ngoài.” Tề Lạc Nhân thở dài.
Cậu hiểu được sự lo lắng của Hạ Ức, cũng có thể thông cảm cho nỗi sợ hãi hiện tại của anh ta. Nếu đổi lại, giờ phút này người bị cuốn vào hiểm cảnh không lối thoát này là một người bình thường như Hạ Ức, một người không phải người ngoài cuộc như cậu thì có lẽ cậu cũng không thể bình tĩnh và nghĩa khí như lúc này được.
Tận sâu trong nội tâm, Tề Lạc Nhân vẫn giữ thái độ dè chừng với Hạ Ức. Người đàn ông này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, thậm chí có thể nói là rất nhiều. Thế nhưng Tề Lạc Nhân lại không hỏi một lời nào, bởi cậu biết, chất vấn trực tiếp trong hoàn cảnh hiện tại sẽ chẳng thể moi được thông tin gì hữu ích, thậm chí còn có thể khiến đối phương cảnh giác, rút lui khỏi màn kịch.
“Cậu định ra ngoài bằng cách nào?” Hạ Ức hỏi, ánh mắt trầm xuống: “Lối vào mà tôi đi qua đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể quay lại được nữa. Cửa lớn dẫn ra bên ngoài thì cần thẻ ID đặc biệt, hơn nữa trong hành lang còn có hệ thống dò tìm sinh mệnh và nhận dạng dáng đi. Trí não trung tâm sẽ tự động phân tích cách cậu bước đi so với nhận diện vân tay thì còn nghiêm ngặt hơn nhiều. Cậu căn bản không thể gian lận. Một khi hệ thống xác định cậu không thuộc danh sách người được phép, hệ thống phòng ngự bằng tia laser sẽ lập tức khởi động, cho đến khi hệ thống xác nhận bên trong không còn sinh vật sống nào nữa. Cậu có tự tin sẽ vượt qua một lần nữa không?”
Tề Lạc Nhân im lặng trong chốc lát, thầm thở dài trong lòng.
Hoàn toàn không có chút tự tin nào cả. Pháp bảo [SL Đại Pháp] của cậu vẫn còn đang trong thời gian hồi chiêu, phải mất một tiếng nữa mới dùng lại được cơ mà.
Hơn nữa, nhà Tiên Tri đều đã nói rồi, phải cố gắng hạn chế sử dụng [SL Đại Pháp]... Tề Lạc Nhân thật ra vẫn chưa có cảm giác gì rõ ràng, cậu chỉ mơ hồ cảm thấy kỹ năng này có chút tà môn, chết quá nhiều lần còn khiến cậu thường xuyên gặp ác mộng. Thế nhưng đến thời khắc then chốt, cậu vẫn theo bản năng mà dựa vào kỹ năng này.
Không được, nghĩ đến những bia mộ trên Đảo Vong Linh, thật sự là quá nhiều rồi.
“Phòng điều khiển tổng của hành lang laser kia ở đâu?” Kỳ Lạc Nhân hỏi.
“Vô ích thôi, tôi đã tìm rồi, cánh cửa nghi ngờ là phòng điều khiển tổng của hệ thống phòng ngự nếu không có mật mã thì căn bản không mở được, cũng không xem được hệ thống giám sát. Cho dù chúng ta có tìm được mật mã để vào được trong, thì hệ thống kiểu này không giống như thiết bị kiểm tra nhiễm Xúc Tu, nếu không hiểu ngôn ngữ ở đây thì hoàn toàn không thể vận hành.” Hạ Ức lắc đầu nói.
Tề Lạc Nhân bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Muốn ra ngoài thì nhất định phải băng qua hành lang laser, cuối hành lang là cánh cổng lớn thông ra bên ngoài, cần quẹt thẻ ID để mở. Nhưng sự nguy hiểm của hành lang laser, Tề Lạc Nhân đã từng nếm trải một lần, muốn đi qua an toàn, e là vẫn phải dùng đến [SL Đại Pháp]. Có cách nào khác không...
“Tôi có cách rồi!” Kỳ Lạc Nhân hét to một tiếng, khiến Hạ Ức giật mình quay sang nhìn cậu: “Hạ Ức, tôi cần anh phối hợp với tôi!”
"Cậu nói đi."
"Chút nữa tôi sẽ vào hành lang laser, còn anh thì đi tới phòng phân phối điện để ngắt nguồn điện. Như vậy hành lang laser sẽ không khởi động, hệ thống nhận diện dáng đi cũng thế. Tôi sẽ băng qua hành lang đến trước cánh cửa lớn, đợi anh khởi động lại nguồn điện, lúc đó hệ thống nhận dạng ID trên cửa sẽ khởi động, tôi có thể quẹt thẻ mở cửa ngay lập tức để ra ngoài!" Kỳ Lạc Nhân nói.
"Cậu chắc chắn không? Lỡ như hệ thống nhận dạng dáng đi hoặc cảm biến sinh mệnh khởi động trước thì sao?" Hạ Ức không tán thành.
"Còn hơn là thử băng qua hành lang laser khi đang có điện." Tề Lạc Nhân nói: "Hơn nữa, chẳng phải còn có anh sao? Lần trước tôi đi hết hành lang laser mất khoảng một phút, sau khi anh bật điện lại thì tính toán thời gian, khoảng bốn mươi giây thì tắt điện lần nữa. Bốn mươi giây là đủ để tôi mở được cánh cửa sắt. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không mở được cửa mà bị kẹt trong hành lang, chỉ cần anh tắt nguồn điện, laser cũng sẽ tắt theo."
Hạ Ức suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Cách này không tệ, hai lớp bảo hiểm.”
Đối với Tề Lạc Nhân có kỹ năng [SL Đại Pháp], thì đây là ba lớp bảo hiểm. Thứ mà cậu dựa vào không phải là vận may, cũng không hoàn toàn là sự phối hợp của Hạ Ức, mà là thực lực của chính bản thân cậu. Nếu không phải vậy, thì cậu thà nghiên cứu đường ra từ đoạn hành lang sập mà Hạ Ức từng đi vào, chứ không nghĩ tới việc mạo hiểm đi qua hành lang laser.
Hai người lại bàn bạc thêm một số chi tiết, Tề Lạc Nhân còn tháo chiếc đồng hồ mà cậu tìm được lúc trước khi thu thập vật tư, đưa cho Hạ Ức: “Anh cầm lấy mà xem giờ.”
Hạ Ức nhận lấy đồng hồ, trịnh trọng gật đầu, lại nói: “À, tôi còn phát hiện ra kho vũ khí ở đây, vũ khí hạng nặng thì không biết dùng, nhưng súng ngắn chắc cậu dùng được nhỉ? Còn có lựu đạn nữa, cậu cũng cầm đi.”
Bảo sao tên nhóc này lại có súng trong tay, Tề Lạc Nhân liếc nhìn Hạ Ức một cái: “Được, cảm ơn nhiều.”
Hai người cùng nhau đến lấy vũ khí, số vũ khí này được bảo quản rất tốt, Tề Lạc Nhân chọn vài khẩu dễ sử dụng, tháo ra lau chùi bảo dưỡng một chút, chuẩn bị sau này đưa cho bác sĩ Lữ và những người khác dùng. Còn bản thân cậu thì lấy loại mình quen tay nhất, thậm chí còn thử bắn tại chỗ một vài phát, động tác thành thạo đến mức khiến Hạ Ức đứng bên cạnh phải thốt lên đầy u ám:
“Quả nhiên cậu là người của quân đội. Hay là,,, thật ra cậu đã biết trước nơi này có Xúc Tu? Có phải chính cậu đã lén giấu Xúc Tu trong cái hang núi đó không?”
Tề Lạc Nhân bất lực nói: “Oan quá, thật sự không phải tôi, sao anh lại nghĩ vậy chứ?”
Nhưng mà... cậu quả thực đã biết trước sẽ có Xúc Tu.
“Vậy rốt cuộc cậu là ai? Không thể nào chỉ là một ca sĩ chính bình thường của ban nhạc đấy chứ?” Hạ Ức truy hỏi không buông.
Tất nhiên là không rồi, tôi hát dở tệ mà, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ.
Nhưng mà... có lẽ mình nên chuẩn bị trước một cái cớ cho việc sử dụng thẻ kỹ năng thì hơn? Tránh đến lúc quan trọng kỹ năng bị lộ ra, rồi bị khán giả nghi ngờ khiến nhiệm vụ thất bại? Nghĩ đến đây, Tề Lạc Nhân quyết định tự thêm vào cho bản thân một thiết lập nhân vật nữa.
“Thật ra ấy, tôi đúng là có một thân phận đặc biệt...” Tề Lạc Nhân ra vẻ nghiêm trọng nói: “Tôi nói cho anh nghe, nhưng anh tuyệt đối đừng kể với người khác nhé.”
Hạ Ức ngẩn người nhìn cậu một lúc: “Vậy đợi chút, tôi tắt camera theo dõi cái đã?”
Tề Lạc Nhân không nhịn được bật cười, mà vừa cười cái là lộ ngay mình đang đùa. Thấy Hạ Ức nhìn cậu đầy oán trách, Tề Lạc Nhân vội thu lại nét mặt, nghiêm túc hỏi: “Anh có tín ngưỡng không?”
Hạ Ức bị hỏi đến mơ hồ, ngơ ngác lắc đầu: “Tôi là người vô thần.”
Trước đây tôi cũng là người vô thần, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ, cho đến khi bị cuốn vào trò chơi ác mộng. Thật ra bây giờ cũng không thể tính là người hữu thần, cậu chỉ tin rằng: Ngoài nhận thức của con người, nhất định vẫn còn tồn tại một loại sức mạnh to lớn và không thể tưởng tượng nổi, người ta gọi nó là “Thần”.
Có thể kính ngưỡng, có thể hoài nghi, nhưng đừng mù quáng sùng bái, cũng đừng ác ý phỉ báng. Nếu không, cậu sẽ mãi mãi không thể vượt qua chính mình, để bước vào một tầng cấp cao hơn.
Đó là điều Trần Bách Thất từng nói với Tề Lạc Nhân, và cậu cảm thấy cô ấy nói rất có lý.
Thấy Tề Lạc Nhân mãi không trả lời, Hạ Ức lại hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu là tín đồ à?”
Tề Lạc Nhân khẽ mỉm cười: “Tôi là sứ giả của Thần.”
“...”
“Nếu tôi bị gϊếŧ, tôi sẽ lập tức phục sinh.”
“...”
“Khi nguy hiểm ập đến, Thần sẽ ban cho tôi sức mạnh, để tôi hóa thân thành thiên sứ, chiến đấu với thế lực tà ác đến cùng.”
“...”
Tề Lạc Nhân nở một nụ cười mang theo thần tính như của một nhà tiên tri, dịu dàng nhìn Hạ Ức, người đang nghẹn họng nhìn cậu, như muốn nói gì lại thôi.
Trước khi màn kịch hay bắt đầu, hãy để khán giả chuẩn bị sẵn tâm lý một chút vậy.
Xúc Tu, một loài dị chủng của vũ trụ đủ sức tiêu diệt cả một nền văn minh. Một khi chúng lan truyền tới một hành tinh có văn minh, cảm nhận được sinh vật ở gần, chúng sẽ bắt đầu nở ra. Thông thường, quá trình nở này rất chậm, cần hơn nửa tháng mới có thể phá vỡ lớp vỏ bên ngoài giống như đá phát sáng, rồi bắt đầu ký sinh.
Nhưng cũng có cách để kí©h thí©ɧ Xúc Tu hồi sinh nhanh chóng chính là làm cho chất dịch sinh học của sinh vật... thường là máu, tiếp xúc với lớp vỏ ngoài của Xúc Tu. Khi đó, Xúc Tu sẽ hồi sinh chỉ trong vòng vài phút và lập tức bước vào trạng thái ký sinh.
Vết máu trên tảng đá phát sáng trong nhà thờ rõ ràng là do Annie hoặc Mark cố ý dùng để đánh thức Xúc Tu bên trong, khiến nó ký sinh lên người Mark.
Xúc Tu là một loài có khả năng tư duy. Vật chủ càng thông minh, nó cũng sẽ càng thông minh, vì sau khi cướp đoạt ý thức của vật chủ, nó sẽ kế thừa toàn bộ mọi thứ thuộc về vật chủ một cách hoàn hảo. Nó sẽ dùng bộ não của vật chủ để suy nghĩ về bước tiếp theo trong việc mở rộng sinh sản. Mục đích cuối cùng của nó chính là sinh sôi nảy nở, không từ thủ đoạn nào để phát triển và lan rộng.
Đêm ngày thứ ba, lại có thêm hai người bị nhiễm. Một người rất có thể là Annie, còn người kia hiện chưa thể xác định, nhưng khả năng cao là Laura, người phụ trách chăm sóc Tiết Giai Huệ. Tuy nhiên Tề Lạc Nhân vẫn nghi ngờ khả năng này, bởi vì nếu Laura đã bị ký sinh, thì sáng nay khi nghe công bố “Người chơi xuất sắc nhất ngày”, cô ấy sẽ không đưa ra câu hỏi có tính gợi ý như “kỳ kinh nguyệt”.
Ước tính sơ bộ, thời điểm đó sẽ rơi vào đêm thứ năm.
“Nếu cậu muốn cứu bọn họ, thì thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Hạ Ức nhìn Tề Lạc Nhân, giọng khản đặc vì kiệt sức: “Cậu thật sự muốn thử sao? Ở bên ngoài bây giờ rất có thể đã có tám con Xúc Tu rồi, ít nhất cũng là bốn con!”
“Chúng ta vẫn còn thời gian, cũng có cách, tôi không nghĩ ra lý do gì để không hành động cả.” Tề Lạc Nhân dứt khoát nói.
“Cách nào?” Hạ Ức cau mày.
“Thiết bị có thể xác định người bị ký sinh.” Tề Lạc Nhân nhắc nhở. Trước đó, chính Hạ Ức đã dùng nó để xác nhận cậu không bị nhiễm.
Sắc mặt Hạ Ức lập tức thay đổi: “Không được! Đừng dẫn bọn họ vào đây! Cậu có thể ra ngoài, nhưng sau khi đi rồi thì đừng quay lại nữa. Tôi sẽ ở đây chờ quân đội tới, nhưng tôi sẽ không để đám người đã bị nhiễm bước vào nơi này!”
Tề Lạc Nhân cũng cau mày, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Vậy thế này đi, viện nghiên cứu này rất rộng, anh tìm một căn phòng an toàn rồi khóa trái lại. Tôi sẽ đưa một vài người có khả năng chưa bị nhiễm vào để kiểm tra. Nếu xảy ra tình huống bất ngờ... anh hãy đóng các cổng chặn dọc đường, trốn vào phòng điều phối điện. Trường hợp xấu nhất, anh có thể cắt nguồn điện, như vậy tất cả các cánh cổng sẽ bị khóa chặt. Cho dù có kẻ đã bị ký sinh, cũng không thể vào được khu vực của anh.”
Hạ Ức vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không! Tôi sẽ không để lũ quái vật ấy bước chân vào đây!”
“Được rồi, vậy ít nhất hãy để tôi ra ngoài.” Tề Lạc Nhân thở dài.
Cậu hiểu được sự lo lắng của Hạ Ức, cũng có thể thông cảm cho nỗi sợ hãi hiện tại của anh ta. Nếu đổi lại, giờ phút này người bị cuốn vào hiểm cảnh không lối thoát này là một người bình thường như Hạ Ức, một người không phải người ngoài cuộc như cậu thì có lẽ cậu cũng không thể bình tĩnh và nghĩa khí như lúc này được.
Tận sâu trong nội tâm, Tề Lạc Nhân vẫn giữ thái độ dè chừng với Hạ Ức. Người đàn ông này vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, thậm chí có thể nói là rất nhiều. Thế nhưng Tề Lạc Nhân lại không hỏi một lời nào, bởi cậu biết, chất vấn trực tiếp trong hoàn cảnh hiện tại sẽ chẳng thể moi được thông tin gì hữu ích, thậm chí còn có thể khiến đối phương cảnh giác, rút lui khỏi màn kịch.
“Cậu định ra ngoài bằng cách nào?” Hạ Ức hỏi, ánh mắt trầm xuống: “Lối vào mà tôi đi qua đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể quay lại được nữa. Cửa lớn dẫn ra bên ngoài thì cần thẻ ID đặc biệt, hơn nữa trong hành lang còn có hệ thống dò tìm sinh mệnh và nhận dạng dáng đi. Trí não trung tâm sẽ tự động phân tích cách cậu bước đi so với nhận diện vân tay thì còn nghiêm ngặt hơn nhiều. Cậu căn bản không thể gian lận. Một khi hệ thống xác định cậu không thuộc danh sách người được phép, hệ thống phòng ngự bằng tia laser sẽ lập tức khởi động, cho đến khi hệ thống xác nhận bên trong không còn sinh vật sống nào nữa. Cậu có tự tin sẽ vượt qua một lần nữa không?”
Tề Lạc Nhân im lặng trong chốc lát, thầm thở dài trong lòng.
Hoàn toàn không có chút tự tin nào cả. Pháp bảo [SL Đại Pháp] của cậu vẫn còn đang trong thời gian hồi chiêu, phải mất một tiếng nữa mới dùng lại được cơ mà.
Hơn nữa, nhà Tiên Tri đều đã nói rồi, phải cố gắng hạn chế sử dụng [SL Đại Pháp]... Tề Lạc Nhân thật ra vẫn chưa có cảm giác gì rõ ràng, cậu chỉ mơ hồ cảm thấy kỹ năng này có chút tà môn, chết quá nhiều lần còn khiến cậu thường xuyên gặp ác mộng. Thế nhưng đến thời khắc then chốt, cậu vẫn theo bản năng mà dựa vào kỹ năng này.
Không được, nghĩ đến những bia mộ trên Đảo Vong Linh, thật sự là quá nhiều rồi.
“Phòng điều khiển tổng của hành lang laser kia ở đâu?” Kỳ Lạc Nhân hỏi.
“Vô ích thôi, tôi đã tìm rồi, cánh cửa nghi ngờ là phòng điều khiển tổng của hệ thống phòng ngự nếu không có mật mã thì căn bản không mở được, cũng không xem được hệ thống giám sát. Cho dù chúng ta có tìm được mật mã để vào được trong, thì hệ thống kiểu này không giống như thiết bị kiểm tra nhiễm Xúc Tu, nếu không hiểu ngôn ngữ ở đây thì hoàn toàn không thể vận hành.” Hạ Ức lắc đầu nói.
Tề Lạc Nhân bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Muốn ra ngoài thì nhất định phải băng qua hành lang laser, cuối hành lang là cánh cổng lớn thông ra bên ngoài, cần quẹt thẻ ID để mở. Nhưng sự nguy hiểm của hành lang laser, Tề Lạc Nhân đã từng nếm trải một lần, muốn đi qua an toàn, e là vẫn phải dùng đến [SL Đại Pháp]. Có cách nào khác không...
“Tôi có cách rồi!” Kỳ Lạc Nhân hét to một tiếng, khiến Hạ Ức giật mình quay sang nhìn cậu: “Hạ Ức, tôi cần anh phối hợp với tôi!”
"Cậu nói đi."
"Chút nữa tôi sẽ vào hành lang laser, còn anh thì đi tới phòng phân phối điện để ngắt nguồn điện. Như vậy hành lang laser sẽ không khởi động, hệ thống nhận diện dáng đi cũng thế. Tôi sẽ băng qua hành lang đến trước cánh cửa lớn, đợi anh khởi động lại nguồn điện, lúc đó hệ thống nhận dạng ID trên cửa sẽ khởi động, tôi có thể quẹt thẻ mở cửa ngay lập tức để ra ngoài!" Kỳ Lạc Nhân nói.
"Cậu chắc chắn không? Lỡ như hệ thống nhận dạng dáng đi hoặc cảm biến sinh mệnh khởi động trước thì sao?" Hạ Ức không tán thành.
"Còn hơn là thử băng qua hành lang laser khi đang có điện." Tề Lạc Nhân nói: "Hơn nữa, chẳng phải còn có anh sao? Lần trước tôi đi hết hành lang laser mất khoảng một phút, sau khi anh bật điện lại thì tính toán thời gian, khoảng bốn mươi giây thì tắt điện lần nữa. Bốn mươi giây là đủ để tôi mở được cánh cửa sắt. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi không mở được cửa mà bị kẹt trong hành lang, chỉ cần anh tắt nguồn điện, laser cũng sẽ tắt theo."
Hạ Ức suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Cách này không tệ, hai lớp bảo hiểm.”
Đối với Tề Lạc Nhân có kỹ năng [SL Đại Pháp], thì đây là ba lớp bảo hiểm. Thứ mà cậu dựa vào không phải là vận may, cũng không hoàn toàn là sự phối hợp của Hạ Ức, mà là thực lực của chính bản thân cậu. Nếu không phải vậy, thì cậu thà nghiên cứu đường ra từ đoạn hành lang sập mà Hạ Ức từng đi vào, chứ không nghĩ tới việc mạo hiểm đi qua hành lang laser.
Hai người lại bàn bạc thêm một số chi tiết, Tề Lạc Nhân còn tháo chiếc đồng hồ mà cậu tìm được lúc trước khi thu thập vật tư, đưa cho Hạ Ức: “Anh cầm lấy mà xem giờ.”
Hạ Ức nhận lấy đồng hồ, trịnh trọng gật đầu, lại nói: “À, tôi còn phát hiện ra kho vũ khí ở đây, vũ khí hạng nặng thì không biết dùng, nhưng súng ngắn chắc cậu dùng được nhỉ? Còn có lựu đạn nữa, cậu cũng cầm đi.”
Bảo sao tên nhóc này lại có súng trong tay, Tề Lạc Nhân liếc nhìn Hạ Ức một cái: “Được, cảm ơn nhiều.”
Hai người cùng nhau đến lấy vũ khí, số vũ khí này được bảo quản rất tốt, Tề Lạc Nhân chọn vài khẩu dễ sử dụng, tháo ra lau chùi bảo dưỡng một chút, chuẩn bị sau này đưa cho bác sĩ Lữ và những người khác dùng. Còn bản thân cậu thì lấy loại mình quen tay nhất, thậm chí còn thử bắn tại chỗ một vài phát, động tác thành thạo đến mức khiến Hạ Ức đứng bên cạnh phải thốt lên đầy u ám:
“Quả nhiên cậu là người của quân đội. Hay là,,, thật ra cậu đã biết trước nơi này có Xúc Tu? Có phải chính cậu đã lén giấu Xúc Tu trong cái hang núi đó không?”
Tề Lạc Nhân bất lực nói: “Oan quá, thật sự không phải tôi, sao anh lại nghĩ vậy chứ?”
Nhưng mà... cậu quả thực đã biết trước sẽ có Xúc Tu.
“Vậy rốt cuộc cậu là ai? Không thể nào chỉ là một ca sĩ chính bình thường của ban nhạc đấy chứ?” Hạ Ức truy hỏi không buông.
Tất nhiên là không rồi, tôi hát dở tệ mà, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ.
Nhưng mà... có lẽ mình nên chuẩn bị trước một cái cớ cho việc sử dụng thẻ kỹ năng thì hơn? Tránh đến lúc quan trọng kỹ năng bị lộ ra, rồi bị khán giả nghi ngờ khiến nhiệm vụ thất bại? Nghĩ đến đây, Tề Lạc Nhân quyết định tự thêm vào cho bản thân một thiết lập nhân vật nữa.
“Thật ra ấy, tôi đúng là có một thân phận đặc biệt...” Tề Lạc Nhân ra vẻ nghiêm trọng nói: “Tôi nói cho anh nghe, nhưng anh tuyệt đối đừng kể với người khác nhé.”
Hạ Ức ngẩn người nhìn cậu một lúc: “Vậy đợi chút, tôi tắt camera theo dõi cái đã?”
Tề Lạc Nhân không nhịn được bật cười, mà vừa cười cái là lộ ngay mình đang đùa. Thấy Hạ Ức nhìn cậu đầy oán trách, Tề Lạc Nhân vội thu lại nét mặt, nghiêm túc hỏi: “Anh có tín ngưỡng không?”
Hạ Ức bị hỏi đến mơ hồ, ngơ ngác lắc đầu: “Tôi là người vô thần.”
Trước đây tôi cũng là người vô thần, Tề Lạc Nhân thầm nghĩ, cho đến khi bị cuốn vào trò chơi ác mộng. Thật ra bây giờ cũng không thể tính là người hữu thần, cậu chỉ tin rằng: Ngoài nhận thức của con người, nhất định vẫn còn tồn tại một loại sức mạnh to lớn và không thể tưởng tượng nổi, người ta gọi nó là “Thần”.
Có thể kính ngưỡng, có thể hoài nghi, nhưng đừng mù quáng sùng bái, cũng đừng ác ý phỉ báng. Nếu không, cậu sẽ mãi mãi không thể vượt qua chính mình, để bước vào một tầng cấp cao hơn.
Đó là điều Trần Bách Thất từng nói với Tề Lạc Nhân, và cậu cảm thấy cô ấy nói rất có lý.
Thấy Tề Lạc Nhân mãi không trả lời, Hạ Ức lại hỏi: “Còn cậu thì sao? Cậu là tín đồ à?”
Tề Lạc Nhân khẽ mỉm cười: “Tôi là sứ giả của Thần.”
“...”
“Nếu tôi bị gϊếŧ, tôi sẽ lập tức phục sinh.”
“...”
“Khi nguy hiểm ập đến, Thần sẽ ban cho tôi sức mạnh, để tôi hóa thân thành thiên sứ, chiến đấu với thế lực tà ác đến cùng.”
“...”
Tề Lạc Nhân nở một nụ cười mang theo thần tính như của một nhà tiên tri, dịu dàng nhìn Hạ Ức, người đang nghẹn họng nhìn cậu, như muốn nói gì lại thôi.
Trước khi màn kịch hay bắt đầu, hãy để khán giả chuẩn bị sẵn tâm lý một chút vậy.
1
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
