TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 15

“Ngày Thảm Sát” Chỉ cần nghe đến cái tên đó thôi cũng khiến người ta rùng mình sợ hãi, như một bầy gia súc hoang mang bị lùa đến lò mổ, run rẩy trước cái chết cận kề.

“Ngày... Thảm Sát là gì vậy?” Tề Lạc Nhân bị vẻ mặt nghiêm trọng của Hạ Ức lây sang, cũng bất giác căng thẳng theo. Nhưng rõ ràng trạng thái của cậu vẫn khá hơn Hạ Ức nhiều, ít nhất còn nhớ bật camera lên.

“Chuyện này phải bắt đầu từ thói quen sinh học của loài quái vật Xúc Tu... Tôi cũng vừa mới tình cờ biết được một ít.”

Hạ Ức khàn giọng, nói như đang tự trách: “Lúc đầu tôi thật sự không ngờ... cái viên đá phát sáng đó lại... lại chính là trứng của Xúc Tu đang trong trạng thái ngủ đông... Điều đó không thể nào! Không thể nào xảy ra! Sao lại như thế được chứ... Ý tôi là, chúng đã tuyệt chủng hàng trăm năm rồi mà! Tư liệu về loài Xúc Tu phần lớn chỉ nhắc đến phương thức ký sinh và lây lan của chúng, rất hiếm khi đề cập đến hình thái khi ngủ đông. Chúng có sức sống vô cùng mãnh liệt, nếu không cảm nhận được sự tồn tại của con mồi, những quả trứng Xúc Tu thông thường sẽ tự động tiến vào trạng thái ngủ đông có thể kéo dài đến hàng trăm năm!”

“Chúng ta rốt cuộc đã thả ra thứ quái vật gì vậy chứ...”

Hạ Ức đưa tay ôm trán, giọng khàn đến mức gần như nứt vỡ.

“Anh có muốn uống chút nước không?” Tề Lạc Nhân nhìn trạng thái của anh ta thực sự không ổn, đoán chừng từ khi vào phòng thí nghiệm ngầm này đến giờ, Hạ Ức chưa hề ăn uống gì. Mà nơi này thì e rằng cũng chẳng có nguồn nước bình thường nào cả.

Lúc trước cậu còn cảm thấy Hạ Ức có vài phần giống Tô Hòa, nhưng bây giờ xem ra, hai người họ hoàn toàn khác biệt. Ít nhất thì Hạ Ức không có cái kiểu bình tĩnh ngạo nghễ như thể nắm chắc mọi thứ trong tay, cũng không mang cái cảm giác ưu việt âm ỉ toát ra từ tận xương tủy ấy, anh ta chỉ là một con người bình thường, biết sợ hãi, biết hoảng loạn.

Khi tấm áo choàng giả tạo khoác lên trong thời bình bị lột xuống, lớp da bên dưới chẳng qua chỉ là một con người hoang mang bất lực.

Xem ra Hạ Ức đúng là chưa bị ký sinh. Nếu anh ta đã bị rồi, thì ngay khi vừa gặp mặt lúc nãy, anh ta đã tìm cơ hội ra tay gϊếŧ để gϊếŧ chết cậu... ít nhất nếu không gϊếŧ thì cũng sẽ khống chế Xúc Tu rồi.

“Cậu có mang theo à?” Hạ Ức hỏi với vẻ mừng rỡ.

Lúc trước, bác sĩ Lữ có thu gom được hai túi đeo hông khi lục tìm vật tư, một cái đã được thưởng cho Tề Lạc Nhân. Trong đó cậu có chuẩn bị ít thực phẩm nén và một chai nước nhỏ đựng trong bình giữ nhiệt đặc biệt để chống đông. Dù sao thì khắp nơi đều có camera, cậu không tiện lôi đồ từ kho đạo cụ ra, nên đành chuẩn bị sẵn, giờ thì đúng lúc cần dùng đến.

Hạ Ức nhận lấy đồ ăn và nước, nhấp vài ngụm rồi cắn mấy miếng thực phẩm nén, vẻ mặt đau khổ nhẫn nhịn, sau đó đưa lại cho Tề Lạc Nhân:

“Cất đi đi, không thì tôi sẽ không nhịn được mà ăn sạch mất.”

Tề Lạc Nhân hào phóng nói:

“Anh cứ ăn đi, tôi không đói.”

Hạ Ức nhìn cậu với ánh mắt đầy phức tạp:

“Tiết kiệm một chút thì hơn. Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, tàu vũ trụ... tôi cũng không rõ là đến ngày thứ mấy mới quay lại hành tinh này. Trong những ngày còn lại, chúng ta chỉ có thể sống dựa vào chút đồ này. Tin tôi đi, đây là cách an toàn nhất.”

“Không, chúng ta phải tìm cách ra ngoài, nói cho người bên ngoài biết chuyện gì đang xảy ra!” Tề Lạc Nhân lập tức bác bỏ đề nghị của Hạ Ức.

“Cậu ra không được đâu.” Hạ Ức lắc đầu: “Từ sau khi tôi tìm thấy nguồn điện dự phòng ở đây và bật nó lên, hệ thống phòng vệ tự động cũng kích hoạt theo. Mỗi lối ra đều có bẫy laser... Cậu vào đây bằng cách nào?” Hạ Ức bỗng nhớ đến chi tiết này, kinh ngạc nhìn anh.

Lúc này Tề Lạc Nhân mới hiểu vì sao ổ khóa điện tử ở cánh cửa kim loại dưới tầng hầm của Cảnh Tư Vũ lại có điện, thì ra nó vốn không hoạt động, mà là sau khi Hạ Ức tình cờ phá mở đường xuống khu nghiên cứu ngầm này thì nguồn điện mới được nối lại.

“Tôi phản xạ thần kinh tốt thôi.” Tề Lạc Nhân mặt không biến sắc, thản nhiên nói dối.

Hạ Ức nhìn anh với biểu cảm kiểu “Anh đang đùa tôi à?”

“Tôi và đồng đội tìm được một tấm thẻ ID để mở khóa điện tử, sau khi vào hành lang có laser thì gặp chút nguy hiểm, may mà phản ứng nhanh nên lao qua được.” Tề Lạc Nhân nói tiếp.

Hạ Ức trầm mặc một lúc, ánh mắt đầy nghi ngờ và dò xét nhìn chằm chằm vào cậu. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong vẻ mặt của anh ta còn ẩn giấu một tia sợ hãi mơ hồ:

“Cậu rốt cuộc là ai?”

Tề Lạc Nhân không biết phải giải thích thế nào.

“Người của quân đội? Các cậu biết được những gì rồi?” Giọng Hạ Ức vang lên, không giấu nổi sự hoảng sợ.

Tề Lạc Nhân nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.

“Có phải các cậu đã biết từ trước là ở đây sẽ có quái vật Xúc Tu?” Hạ Ức căng thẳng hỏi dồn.

“Anh nhầm rồi, tôi thật sự chỉ là một ca sĩ chính của ban nhạc.” Tề Lạc Nhân vừa nói vừa vỗ nhẹ vai anh ta, ra vẻ trấn an. Hành động đó khiến Hạ Ức giật nảy người.

“Được rồi, đừng quá căng thẳng nữa. Quái vật Xúc Tu cũng không phải là không thể đối phó. Chúng ta sẽ không chết như những người dân trên hành tinh này đâu.”

Vẻ mặt Hạ Ức lúc này như thể Tề Lạc Nhân vừa buông ra một lời nguyền độc địa với anh ta.

“Ờ... anh định làm gì tiếp theo?” Tề Lạc Nhân cố gắng quên đi cái câu vừa rồi mà bản thân lỡ miệng câu cắm FLAG đầy tai họa.

“Ở lại đây thôi, ít ra còn tránh được ngày thảm sát. Tình hình của chúng ta, bên ngoài nắm rất rõ, chỉ là do khoảng cách quá xa nên phải đợi thêm vài ngày nữa. Khi quân đội tới, chúng ta sẽ được cứu.” Hạ Ức nói, giọng trầm thấp: “Nếu ra ngoài mà tùy tiện đυ.ng độ Xúc Tu, kết cục có thể là bị ký sinh hoặc bị gϊếŧ... Cậu thực sự muốn làm vậy sao?”

“Bạn tôi vẫn còn ở bên ngoài, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.” Tề Lạc Nhân nói.

Hạ Ức khép mắt lại, giọng khẽ như gió thoảng:

“Cậu không phải đấng cứu thế.”

“Tôi biết.”

“Cậu không thể cứu được tất cả mọi người.”

“Tôi biết.”

“Hơn nữa cậu rất có thể sẽ chết đấy.”

“Những điều đó tôi đều biết.”

Hạ Ức nhìn anh chằm chằm: “Vậy tại sao cậu vẫn muốn làm như vậy?”

Tề Lạc Nhân trầm mặc rất lâu. Nếu xét về yêu cầu nhiệm vụ, cậu buộc phải ra ngoài gϊếŧ thêm vài con Xúc Tu để kiếm thêm thời gian sống. Huống chi bác sĩ Lữ và Đỗ Việt vẫn còn đang ở bên ngoài, cậu phải đem thông tin về loài Xúc Tu quay lại cho họ. Cho dù gạt hết mấy chuyện này sang một bên, cậu vẫn không thể không nghĩ đến những NPC vô tội ngoài kia. Mặc dù cậu không đến mức hy sinh tính mạng chỉ để cứu họ, nhưng nếu tình huống cho phép, cậu sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ, dù cậu cũng chẳng biết những NPC kia có thật sự có ý thức hay không.

Cậu đã chết rất nhiều lần, thấu hiểu nỗi kinh hoàng của cái chết, cũng vì vậy mà càng không muốn nhìn thấy người khác chết đi dù cho những người đó chỉ là một NPC.

Hạ Ức vẫn đang nhìn cậu. Tề Lạc Nhân nhận ra mình suy nghĩ quá lâu rồi, nhưng bản thân lại chẳng thể đưa ra được lời giải thích nào đủ sức thuyết phục. Nói thật lòng thì thấy quá sến súa, quá cảm tính, vì thế cậu nở một nụ cười “thánh mẫu” và trả lời bằng giọng điệu thoải mái:

“Bởi vì tôi muốn giành danh hiệu Người chơi xuất sắc nhất hôm nay. Một triệu tệ đó.”

Hạ Ức: “...”

Có vẻ như Hạ Ức cũng không muốn dây dưa thêm về vấn đề này. Sau khi cảm xúc dần ổn định lại, anh ta bắt đầu kể cho Tề Lạc Nhân nghe chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Mark, khi cậu cầm rìu quay trở lại tầng hầm trong nhà Cảnh Tư Vũ.

“Lúc đó mắt của Mark bắt đầu chảy máu, tôi cứ tưởng là anh ta bị va đập vào đầu dẫn đến xuất huyết nội sọ, sợ muốn chết luôn. Dù sao thì chúng ta cũng chẳng có thiết bị y tế gì, nếu nghiêm trọng thì anh ta sẽ chết mất. Nhưng rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra có gì đó không đúng...” Hạ Ức kể lại, giọng càng lúc càng run: “Hai mắt của Mark trắng dã, cả người co giật dữ dội như phát điên. Cứ như vậy khoảng nửa phút, rồi anh ta lại tỉnh lại, hồi phục như không có chuyện gì xảy ra. Tôi hỏi anh ta bị sao vậy, nhưng anh ta không trả lời, chỉ dùng một ánh mắt rất kỳ lạ nhìn tôi...”

Hạ Ức run lên một cái khi nhớ lại ánh mắt đó, toàn thân nổi da gà:

“Đó là ánh mắt của... một con quái vật vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông.”

Tề Lạc Nhân lập tức cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

“Lý do loài Xúc Tu có thể sinh sôi nảy nở với quy mô lớn đến vậy trong vũ trụ.” Hạ Ức nghiêm trọng nói: “Là bởi vì một khi chúng ký sinh vào cơ thể sinh vật có trí tuệ, chúng sẽ ngay lập tức làm tê liệt não bộ của vật chủ, đồng thời thu nạp toàn bộ tri thức của người đó với tốc độ đáng sợ bao gồm cả kiến thức, ký ức, phản xạ. Ý thức tự chủ của vật chủ hoàn toàn không thể kháng cự nổi.”

“Điều đáng sợ nhất...” Anh ta nuốt nước bọt: “Là một khi quá trình ký sinh hoàn tất, chúng sẽ học được cách ngụy trang. Chúng sẽ bắt chước cách nghĩ, giọng nói, dáng đi, thậm chí là biểu cảm vi mô của vật chủ giống đến mức không ai có thể nhận ra. Chỉ có bản thân nó mới biết mình đang bắt chước, còn tất cả mọi người đều sẽ tin rằng đó chính là con người thật của vật chủ.”

Tề Lạc Nhân rùng mình, khẽ hỏi:

“Vậy... Mark thì sao?”

“Quá trình ký sinh của Xúc Tu không diễn ra ngay lập tức.” Hạ Ức tiếp tục giải thích: “Giống như tôi vừa nói sau khi xâm nhập vào cơ thể con người, nó sẽ lập tức làm tê liệt đại não của vật chủ, sau đó trong vòng tám đến mười tiếng tiếp theo, nó sẽ điên cuồng xâm chiếm cơ thể. Trong giai đoạn đó, sẽ xuất hiện một vài triệu chứng bất thường, như việc mắt Mark chảy máu chính là dấu hiệu xảy ra trong khoảng thời gian này.”

“Sau đó, Xúc Tu sẽ hoàn toàn chiếm lĩnh não bộ, cư trú trong đó như một con ký sinh trùng. Khoảng hai mươi mấy tiếng sau khi xâm nhập, nó sẽ từ thể ấu trùng phát triển thành thể trưởng thành, bắt đầu quá trình tự sao chép bên trong cơ thể.”

“Mark là người đầu tiên bị nhiễm. Thời gian nhiễm bệnh ước chừng là trước 0 giờ của ngày đầu tiên...”

Nghe đến đây, lời nói của Hạ Ức khiến Tề Lạc Nhân bỗng chốc nhớ lại một chuyện, cậu nghiêng đầu hỏi:

“Hôm đó, lúc chúng ta đứng đợi Mark bên ngoài nhà Annie, anh từng định nói gì với tôi phải không?”

Hạ Ức cười khổ, giọng mang theo chút hối hận: “Tôi định nói với cậu rằng tối hôm đầu tiên, tôi đã tận mắt thấy Mark và Annie cùng nhau đi về phía nhà thờ. Còn Janet và Alex thì đang hẹn hò...”

Anh dừng một chút, ánh mắt chùng xuống:

“Giờ nhắc lại... thì cũng đã quá muộn rồi.”

Tề Lạc Nhân gật đầu, giọng bình tĩnh:

“Anh nói tiếp đi.”

“Tôi phát hiện mắt anh ta bắt đầu chảy máu, lúc đó não anh ta đã bị Xúc Tu tấn công rồi... Anh ta bắt cóc tôi, trói tôi lại trên gác mái. Tôi hoàn toàn không hiểu lý do, còn thấy lạ là tại sao anh ta lại dám làm chuyện như vậy ngay trước ống kính máy quay. Sau đó Mark rời khỏi gác mái, đi nói chuyện với Annie, tôi lờ mờ nghe được vài câu rời rạc, hình như bọn họ muốn để tôi trở thành vật hiến tế tiếp theo... Lúc đó... tôi... còn chưa hiểu rốt cuộc là hiến tế cái gì... còn tưởng là... kiểu hiến tế của tà giáo... Tôi cắt đứt dây trói, tìm được lối vào tầng hầm, lần theo đường ống mà chui vào trong. Mark phát hiện tôi đã chạy thoát, liền đuổi theo, tôi cũng phát hiện được thuốc nổ, định cho nổ để gϊếŧ anh ta rồi chạy trốn, kết quả là vô tình làm sập đường hầm phía sau bức tường, rồi mới đi lạc vào chỗ này.”

“Nhưng Annie chắc vẫn chưa bị nhiễm đâu.” Tề Lạc Nhân hỏi: “Vừa rồi lúc tìm kiếm trong tầng hầm tôi đã làm cô ta ngất xỉu, nếu đã bị ký sinh rồi thì chắc không dễ bị tôi đánh ngất thế chứ?”

Hạ Ức hỏi ngược lại: “Cậu làm cô ta ngất kiểu gì?”

“Tôi chém vào sau gáy, gần phần phía sau đầu.”

“Để tôi nghĩ xem... nếu cô ta bị ký sinh chưa đến một ngày, thì Xúc Tu vẫn còn trú ngụ ở não bộ, chưa xâm chiếm đến nội tạng. Tôi nhớ là trong giai đoạn này, nếu bị đánh vào đốt sống cổ thì vẫn có khả năng khiến ký chủ bất tỉnh tạm thời.” Hạ Ức trả lời xong, lại tiếp tục nói: “Sau khi vào được khu nghiên cứu, tôi đã tìm thấy một số tài liệu. Tuy không thể đọc được chữ viết trên đó, nhưng qua những hình ảnh kết hợp với những gì xảy ra với Annie và Mark, cuối cùng tôi cũng đã xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau. Nhưng đã quá muộn rồi... Bây giờ đã là ngày thứ tư. Theo quy luật sinh sản của loài Xúc Tu, mỗi ngày số lượng của chúng đều tăng theo cấp số nhân, ngày đầu tiên chỉ có 1 con, ngày thứ hai là 2 con, ngày thứ ba 4 con, và đến ngày thứ tư, tức là tối nay, số lượng của chúng sẽ bùng phát lên đến 8 con!”

Tám con... Thật sự là quá nhiều rồi!

Tề Lạc Nhân trầm ngâm suy nghĩ. Đêm đầu tiên người bị lây nhiễm không nghi ngờ gì chính là Mark, đêm thứ hai Mark đã lây sang cho Tiết Giai Huệ, đến đêm thứ ba, Mark và Tiết Giai Huệ mỗi người lại lây nhiễm cho một người khác, trong đó có lẽ một người chính là Annie.

Tính toán như vậy, thời gian Annie bị ký sinh nhiều nhất cũng chỉ mới một ngày.

Cũng may là vậy, nếu không thì lúc ở trong tầng hầm, Tề Lạc Nhân e là đã phải trải qua một trận chiến khốc liệt.

Chẳng lẽ... đây chính là tác dụng của việc sở hữu hai chỉ số May mắn EX? Tề Lạc Nhân không kìm được nảy ra một ý nghĩ như thế.

Thế nhưng đêm nay, bốn con xúc tu ma kia sẽ lại tiếp tục lây nhiễm cho bốn người nữa... Thời gian còn lại dành cho cậu đã không còn nhiều rồi.

Hạ Ức nhìn Tề Lạc Nhân, thần sắc kinh hoàng lan tràn trên gương mặt anh ta càng lúc càng nghiêm trọng:

“Còn có một đặc tính nữa của Xúc Tu... một khi ở trong một môi trường khép kín, số lượng Xúc Tu vượt quá số lượng vật chủ, thì những con đã trưởng thành sẽ từ bỏ cách lây nhiễm một đối một chậm chạp, mà bắt đầu cạnh tranh.”

“Cạnh tranh?” Tề Lạc Nhân bỗng thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Hạ Ức rùng mình một cái, hạ thấp giọng nói:

“Vì số lượng vật thể có thể ký sinh đã ít hơn số lượng Xúc Tu, nên chúng sẽ... phá cơ thể mà ra... bắt đầu săn lùng con người, tích lũy năng lượng để chuẩn bị cho kỳ ngủ đông.”

2

0

3 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.