TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 14

Cậu đã làm được rồi!

Cậu thực sự đã làm được rồi!!

Tề Lạc Nhân chạy thoát khỏi hành lang đó, mãi đến khi đến được khúc cua an toàn, trái tim vẫn treo lơ lửng trong l*иg ngực của Tề Lạc Nhân cuối cùng cũng rơi xuống lại chỗ cũ. Cậu ngã sụp xuống đất, toàn thân như bị rút cạn sức lực, chỉ còn lại hơi thở hổn hển.

Tề Lạc Nhân từng thử liên tiếp đọc lưu ba lần, lần đó là vào thời điểm cuối cùng trong nhiệm vụ hiến tế phù thủy, và cậu còn nhớ rất rõ, lúc đọc lưu lần thứ ba, đến đứng vững cậu cũng không thể làm nổi.

Nhưng hôm nay... giữa thử thách cực hạn với cường độ cao, cậu liên tục đọc lưu ba lần vậy mà vẫn có thể bùng nổ sức mạnh, xông ra khỏi hành lang tử thần này... chuyện này, đâu chỉ là đột phá về thể lực.

Tề Lạc Nhân nhìn xuống đôi tay mình, trên mặt hiện lên một nét trầm ngâm suy tư.

Chẳng lẽ là do phúc lành Thánh Quang mà Maria từng ban cho cậu sao?

Từ sau lần đó, dù Trần Bách Thất ngày nào cũng bắt cậu nhận ra rằng giới hạn của bản thân còn cao hơn mình tưởng rất nhiều, nhưng dù sao số ngày luyện tập của cậu vẫn còn có hạn, không thể nào tiến bộ nhảy vọt đến mức độ này, thậm chí còn chạm đến cảnh giới “phá kén” mà Trần Bách Thất từng miêu tả.

Từ sau lần đọc lưu cuối cùng đến khoảnh khắc chạy thoát khỏi hành lang chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, cậu đã thật sự phá vỡ giới hạn của cơ thể con người rồi. Tốc độ, phản xạ, ý chí và khả năng phán đoán, tất cả mọi phương diện đều vượt qua cực hạn. Cho dù bây giờ anh đã thoát khỏi tình thế nguy hiểm, nhưng sự đột phá mà trạng thái siêu việt ấy mang lại vẫn tiếp tục ban cho cậu vô vàn lợi ích.

Tề Lạc Nhân quay đầu nhìn sâu vào hành lang, trong ánh sáng yếu ớt, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng những chi tiết vốn dĩ không nên thấy được những mảng tường bong tróc, đá vụn nơi góc tường,

những tập hồ sơ vương vãi...

Trước kia, tầm nhìn ban đêm của cậu chắc chắn không thể tốt đến mức đó.

Cảm giác yếu ớt trong cơ thể khiến cậu sinh ra một loại cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng không còn cảm giác bị camera theo dõi nữa, Tề Lạc Nhân yên tâm lấy thuốc hồi thể lực ra uống, ngồi yên lặng đợi cơ thể tự điều chỉnh lại.

Thể chất hiện giờ của cậu đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, dù có bị đào tạo kiểu ma quỷ vào ngày hôm trước, thì đến hôm sau vẫn không đau lưng, không nhức chân, cả người khỏe mạnh như trâu sau đó tiếp tục bị hành tiếp, đến nỗi Trần Bách Thất rất hài lòng, còn khen rằng cậu mạnh hơn xa cái bộ dạng ngày xưa của cô... mỗi ngày đều mệt giống như một con chó chết.

Tề Lạc Nhân cảm thấy cô đúng là rất có tâm khi tự vùi dập mình để nâng cậu lên.

Thể lực đã khôi phục, Tề Lạc Nhân đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước, mỗi bước đều vô cùng cẩn trọng.

Căn công trình ngầm này có quy mô cực kỳ rộng lớn, hiện vẫn chưa rõ nó là cơ sở phòng không hay thật sự là một viện nghiên cứu dưới lòng đất, nhưng từ cách bài trí có thể thấy nó không mang phong cách công nghệ cao hiện đại, ngược lại, lại giống với kiểu kiến trúc Liên Xô trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh.

Điều khó tin nhất chính là nơi này vẫn còn có điện!

Khi Tề Lạc Nhân đi tới trước cánh cổng sắt đóng chặt và nhấn vào công tắc, cửa sắt vẫn có thể mở ra như bình thường. Xem ra sau khi vào bên trong, không còn hệ thống kiểm tra bằng tia laser giống như ở ngoài hành lang ban nãy nữa.

Rốt cuộc đây là nơi nào?

Mang theo sự nghi hoặc trong lòng, Tề Lạc Nhân tiếp tục cẩn thận tiến về phía trước. Không gian dưới lòng đất này quá rộng lớn, thậm chí còn có thang máy dẫn xuống tầng ngầm sâu hơn nữa.

Do không thể đọc được chữ viết của người ngoài hành tinh, Tề Lạc Nhân chỉ có thể đoán sơ sơ thông qua các biểu tượng, mà ở khắp nơi đều thấy những biểu tượng cảnh báo nguy hiểm, rất có thể nơi này không phải là công trình phòng không, mà là một căn cứ quân sự ngầm được xây dựng để đề phòng chiến tranh hạt nhân.

Thế nhưng, khi cánh cửa sắt kia mở ra, khung cảnh hiện ra trước mắt đã khiến Tề Lạc Nhân quên sạch mọi suy đoán, và khẳng định chắc chắn suy nghĩ ban đầu nhất của mình mới là đúng đắn.

Đây là một viện nghiên cứu dưới lòng đất!

Căn phòng này rộng bằng hai sân bóng rổ gộp lại, tất cả các bức tường, trần nhà cho đến mặt sàn đều được lắp đặt những đường ống lớn và dày, không thể phân biệt ánh sáng đến từ đâu.

Mà ở chính giữa căn phòng, vô số khoang nuôi cấy hình trụ giống như những hàng cột dài bất tận,

từ trước mắt Tề Lạc Nhân kéo dài đến tận cuối phòng.

Mỗi khoang nuôi cấy đều nối liền với các ống dẫn, trong thời kỳ chúng còn hoạt động, các đường ống này cung cấp dưỡng khí và dung dịch dinh dưỡng, nhưng sau khi pháo đài ngầm này bị bỏ hoang, dung dịch dinh dưỡng đã biến thành chất lỏng đυ.c ngầu, và sinh vật trong các khoang cũng sớm đã chết từ lâu.

Khung cảnh này chẳng khác gì bước ra từ một bộ phim khoa học viễn tưởng, Tề Lạc Nhân nghĩ thầm, rồi tiến lại gần một khoang nuôi cấy. Lờ mờ có thể nhìn thấy trong chất lỏng đυ.c ngầu kia có một khối vật thể mơ hồ, xét đến việc nơi này đã bị bỏ hoang suốt nhiều năm, thì sinh vật bên trong không nghi ngờ gì đã hoàn toàn chết hẳn, thế nhưng lại không hề bị phân hủy hết.

Rốt cuộc trong khoang nuôi cấy là thứ gì?

Tề Lạc Nhân rút đèn pin ra, định soi thử xem bên trong có gì. Nhưng ngay khoảnh khắc vừa lấy đèn pin ra khỏi kho đạo cụ, một tiếng “cạch” giòn vang chợt truyền đến tai hắn.

Có lẽ trước đây cậu sẽ không lập tức nhận ra đó là âm thanh gì, nhưng giờ đây, dù có nghe thấy tiếng ấy trong mơ cũng đủ khiến cậu bật dậy khỏi giường để phản kích... đó là tiếng mở chốt an toàn của súng ngắn!

Tề Lạc Nhân không hề do dự, lập tức lách người nép ra phía sau khoang nuôi cấy rồi ngồi xổm xuống,

rút ra khẩu súng mà Trần Bách Thất đã tặng, cầm chặt trong tay. Thế nhưng sau một thoáng suy nghĩ ngắn ngủi, cậu quyết định không manh động tấn công, mà lên tiếng trước: “Hà Ức?”

“... Tề Lạc Nhân?”

Giọng Hà Ức vang lên từ phía sau một khoang nuôi cấy khác, khàn đặc đến rợn người.

Quả nhiên là Hà Ức!

Tề Lạc Nhân giấu tay cầm súng ra sau lưng, chậm rãi bước ra khỏi khoang nuôi cấy,

nhưng không dám rời khỏi chỗ nấp quá xa:

“Anh và Mark đã xảy ra chuyện gì? Sau đó tôi lại đột nhập vào phòng của Annie, phát hiện gác mái phía trên phòng cô ta, cũng tìm thấy ống thông dẫn vào tầng hầm gắn trong tường, anh xuống dưới này qua lối đó đúng không?”

Hà Ức, đang ẩn nấp phía sau một khoang nuôi cấy, im lặng một lúc rồi cũng từ từ bước ra.

Anh ta trông không ổn chút nào môi khô nứt nẻ, trong mắt vằn đầy tia máu đỏ. Anh ta không hề lơi là cảnh giác, vẫn giương súng chĩa thẳng về phía Tề Lạc Nhân, giọng lạnh lùng, quát lên: “Giơ tay phải của cậu ra.”

Tề Lạc Nhân chậm rãi đưa cánh tay phải đang giấu sau lưng ra.

Chỉ là... khẩu súng trong tay cậu đã sớm bị cậu lặng lẽ đổi thành một con dao găm. Cậu không chắc chiếc camera ẩn luôn bám theo bên cạnh Hà Ức đã bị tắt chưa, nên không thể lấy ra khẩu súng có nguồn gốc khó giải thích kia. Huống hồ, cậu cũng không cần đến nó nữa, đối phó với một kẻ yếu ớt,

ngay cả tư thế cầm súng còn không chuẩn, thì cần gì đến súng?

“Đinh” một tiếng, con dao găm rơi xuống đất.

Tề Lạc Nhân giơ tay lên, trên mặt hiện ra vẻ thành khẩn: “Đã xảy ra chuyện gì? Trông anh không được ổn lắm...”

“Đừng nói gì cả. Đi lên phía trước, làm theo chỉ dẫn của tôi.”

Hà Ức lạnh mặt, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.

“Được, tôi nghe anh. Đừng căng thẳng, tôi không có ác ý.”

Tề Lạc Nhân chậm rãi bước đến trước mặt Hà Ức, chủ động để lộ gáy và sau đầu ra cho anh ta.

Tề Lạc Nhân cảm nhận được sự căng thẳng của Hà Ức lúc này, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến anh ta kinh nghi bất định, hoang mang sợ hãi đến vậy?

Liên hệ với địa điểm này là một viện nghiên cứu ngầm, Tề Lạc Nhân mơ hồ đoán ra: Hà Ức đã biết chuyện về Xúc Tu, anh ta biết chúng đã ký sinh lên nhóm người chơi này.

Mà vào giờ phút này, anh ta không thể xác định được Tề Lạc Nhân kẻ đột nhiên xuất hiện trước mắt có còn là “người” hay đã bị ký sinh.

Tuy vậy, rõ ràng anh ta không có ý định gϊếŧ chết cậu, nếu muốn thì vừa rồi đã có thể ra tay rồi.

Chẳng lẽ Hà Ức có cách gì đó để kiểm tra xem có bị lây nhiễm hay không?

Hà Ức vẫn giương súng chỉa vào đầu Tề Lạc Nhân, khàn giọng ra lệnh: “Đi về phía trước, qua cánh cửa này, rẽ trái vào hành lang...”

Hai người một trước một sau bước qua hành lang, trong mê cung nghiên cứu ngầm này, Hà Ức đến sớm hơn vài ngày hiển nhiên anh ta quen thuộc địa hình hơn Tề Lạc Nhân nhiều.

Anh ta chỉ đường cho Tề Lạc Nhân, dẫn cậu xuống tầng ngầm thứ ba, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt kim loại: “Nhấn công tắc mở cửa.”

Tề Lạc Nhân làm theo, cửa chắn mở ra, căn phòng bên trong hiện ra trước mắt.

Đây là một căn phòng trông như phòng y tế, bên trong có vài thiết bị trông giống máy móc y học.

Tề Lạc Nhân bỗng chốc nhận ra đây là loại thiết bị gì, khóe mắt thoáng liếc nhìn Hà Ức một cái.

Chỉ thấy anh ta đang đứng trước một màn hình hiển thị, ra hiệu cho Tề Lạc Nhân đứng dựa sát vào vách tường đối diện.

Hà Ức, tên này... đang xác nhận xem mình có bị ký sinh hay không.

Tề Lạc Nhân lập tức hiểu ra điều đó.

Một màn ánh sáng xanh lam quét qua người anh. Hà Ức chăm chăm nhìn vào màn hình hiển thị, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng, cái khí chất bình tĩnh tự tin, thậm chí hơi mang vẻ ưu việt khi lần đầu gặp mặt, giờ vẫn chưa quay lại trên người anh ta. Anh ta vẫn lộ vẻ vô cùng lo lắng, dù cố hết sức để kiềm chế:

“Tạ ơn trời, cậu không bị ký sinh... Xin lỗi, lúc nãy tôi không nên chĩa súng vào cậu. Tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cậu nghe... chúng ta bây giờ đang cực kỳ nguy hiểm!”

“Nó đã nở rồi! Nó thật sự đã nở rồi! Loài sinh vật từng suýt hủy diệt cả nền văn minh vũ trụ, bây giờ đang ẩn nấp ngay trong số chúng ta. Nó đã sinh sản, và còn đang không ngừng nhân lên! Dựa theo thói quen sinh sản của bọn chúng, cái ngày gọi là: Ngày Đại Thảm Sát, ngày mà chúng xé xác vật chủ rồi tiêu diệt sạch chúng ta chính là ngày thứ năm!”

Mà hôm nay... đã là ngày thứ tư rồi.

2

0

3 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.