TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 7

Ba người bàn bạc sơ qua về tình hình hiện tại, nhưng manh mối quá ít, chưa nhìn ra được đầu mối nào rõ ràng. Tề Lạc Nhân đề xuất quay lại hầm ngầm trong căn nhà của Cảnh Tư Vũ để tìm thêm manh mối. Dù sao thì bây giờ Cảnh Tư Vũ vẫn đang ở trong phòng của em gái là Cảnh Tư Tuyết, căn nhà kia hiện đang bỏ trống.

Bác sĩ Lữ lập tức đồng ý, còn Đỗ Việt thì càng không có ý kiến, cậu ta đối với Tề Lạc Nhân có một kiểu ngưỡng mộ đặc biệt, nói hơi khoa trương một chút thì chính là fanboy chính hiệu. Vậy nên khi Tề Lạc Nhân đề xuất điều gì, cậu đều gật đầu không chần chừ. Thế là ba người cùng lên đường đến nhà Cảnh Tư Vũ.

“Chúng ta có cần bật lại camera theo dõi không? Dù sao bây giờ cũng chẳng còn bí mật gì nữa.” Bác sĩ Lữ hỏi.

“Cũng được.” Tề Lạc Nhân nghĩ một lát rồi gật đầu, giấu giấu giếm giếm mãi cũng không phải cách hay.

Ngay lập tức, những camera ẩn bay quanh người họ lại được mở bằng lệnh thoại. Bác sĩ Lữ còn làm mặt quỷ về phía không trung:

“Xin chào các vị khán giả thân mến, chúng tôi là nhóm EM! Ban ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện, tối nay chúng tôi sẽ đột nhập hầm ngầm, kiểm tra xem căn nhà của Cảnh Tư Vũ có cất giấu bí mật gì không. Mọi người nhớ theo dõi nhé!”

Nói xong, anh ghé lại gần Tề Lạc Nhân, hạ giọng hỏi:

“Mấy streamer livestream có nói kiểu này không?”

“Cũng gần gần vậy... tôi không hay xem lắm.” Tề Lạc Nhân đáp, không mấy chắc chắn. Cậu tuy có chơi game, xem phim, nhưng với livestream thì không mặn mà lắm.

“Em chỉ xem livestream game thôi.” Đỗ Việt chen vào.

“Thôi kệ, diễn cho có không khí là được rồi.” Bác sĩ Lữ thì thào.

Cả ba đến trước căn nhà của Cảnh Tư Vũ, phát hiện cửa đã bị khóa, cửa sổ tầng một cũng khóa kín. Muốn phá cửa xông vào thì không khó, nhưng nếu gây ra tiếng động quá lớn, có thể sẽ khiến những người chơi khác sống quanh đó chú ý. Vậy nên bác sĩ Lữ và Đỗ Việt bắt đầu thảo luận cách mở cửa sổ mà không gây tiếng động.

Còn Tề Lạc Nhân thì đi một vòng quanh ngôi nhà nhỏ, trong lòng đã bắt đầu nảy ra một ý tưởng.

“Tòa nhà này không cao lắm, nếu có chỗ bám thì tôi có thể leo lên một mình.”

Về khoản leo trèo, Tề Lạc Nhân đã được huấn luyện bài bản dưới sự hướng dẫn tận tâm bởi trợ giảng có biệt danh Chó địa ngục ba đầu của Trần Bách Thất. Nhờ vậy, giờ đây leo cây, trèo tường với cậu mà nói thì chẳng khác gì khỉ đột phát huy bản năng tổ tiên, thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt vô cùng. Nhưng nếu đối mặt với một bức tường trơn bóng, thì vẫn còn có chút lực bất tòng tâm.

“Vậy đi, Đỗ Việt, cậu qua đây, đứng ở chỗ này cho tôi. Tôi đứng lên vai cậu thì có thể với được cửa sổ tầng hai. Cậu chịu lực có ổn không?” Tề Lạc Nhân hỏi.

“Chưa thử bao giờ, chắc là ổn đó, em khỏe lắm.” Đỗ Việt khá tự tin đáp.

Tề Lạc Nhân xác định vị trí ổn thỏa, để Đỗ Việt đứng vững rồi mượn lực cánh tay cậu, nhẹ nhàng bước lên vai.

Bác sĩ Lữ thấy vậy liền “woa” lên một tiếng:

“Giỏi thật đấy, Lạc Nhân, cậu đi diễn xiếc được rồi!”

Tề Lạc Nhân liếc Bác sĩ Lữ một cái đầy oán thán, không có ai biết được nửa tháng qua cậu đã trải qua những gì. Chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy đó chẳng phải là cuộc sống của con người nữa...

Cửa sổ tầng hai quả nhiên không khóa.

Tề Lạc Nhân dễ dàng mở cửa, hai tay bám lấy khung, hai chân đạp vào tường dùng hết sức rướn người lên. Lúc này chẳng còn quan tâm gì đến tư thế đẹp đẽ, dùng đến cả sức bú bình mới lết được vào trong qua cửa sổ, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tôi xuống dưới mở cửa cho hai người, ra cửa đứng chờ đi.” Tề Lạc Nhân thò đầu ra từ cửa sổ, nói vọng xuống.

“OK OK!” Bác sĩ Lữ vội kéo Đỗ Việt còn đang đứng vỗ tay rần rần vì màn biểu diễn vừa rồi chạy đến cửa chính.

Tề Lạc Nhân chuẩn bị xuống tầng.

Căn nhà nhỏ của Cảnh Tư Vũ có trần nhà rất thấp, tầng hai thậm chí còn thấp hơn tầng một, tạo cảm giác cực kỳ ngột ngạt. Cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Quá thấp.

Những căn nhà khác trong làng đều có chiều cao trần nhà rất bình thường.

Chẳng lẽ chủ cũ của căn nhà này đặc biệt lùn?

Nhìn từ bên ngoài thì không thấy thấp như vậy, có lẽ do mái nhà nhọn, khiến hiệu ứng thị giác bị đánh lừa...

Nhưng cũng có một khả năng khác.

Căn nhà này có gác mái.

Tề Lạc Nhân dừng bước, móc đèn pin ra soi một vòng, không phát hiện gì đặc biệt nên dứt khoát đi xuống tầng dưới mở cửa trước.

Bên ngoài, bác sĩ Lữ đã chờ đến sốt ruột, thấy Tề Lạc Nhân thì thở phào nhẹ nhõm:

“Cứ tưởng cậu cũng mất tích luôn rồi chứ!”

“Người sống sờ sờ ra đấy mà muốn biến mất không dấu vết thì cũng khó lắm.” Tề Lạc Nhân cười đáp.

“Biết đâu được... sáng nay Hạ Ức và Mark chẳng phải cũng mất tích à?” Bác sĩ Lữ thì thào.

Tề Lạc Nhân bỗng khựng lại, linh cảm lóe lên:

“Lúc ban ngày chúng ta lục soát nhà của Annie, anh có để ý xem trong nhà đó có gác mái không?”

“Hả? Nhà cô ta có gác mái à?” Bác sĩ Lữ mơ màng hỏi, rồi kéo tay Đỗ Việt bên cạnh:

“Cậu có để ý không?”

Đỗ Việt cũng lắc đầu.

Lúc ấy mọi sự chú ý đều dồn vào chuyện nhà Cảnh Tư Vũ có tầng hầm, nên khi sang nhà của Annie tìm người, mọi người đều tập trung tìm tầng hầm. Chính cái lối tư duy này khiến họ hoàn toàn bỏ qua khả năng có gác mái trong ngôi nhà đó.

“Tôi chỉ vừa nghĩ ra thôi.” Tề Lạc Nhân có một suy đoán táo bạo: “Nếu nhà của Annie thực sự có gác mái bí mật, thì rất có thể Hạ Ức và Mark đang trốn trên đó, tạo nên cái gọi là mất tích bí ẩn.”

“Nhưng... họ làm thế để làm gì?” Bác sĩ Lữ khó hiểu hỏi.

“Khụ, tôi chỉ đưa ra một khả năng thôi, động cơ thì... chờ tìm được người rồi hẵng bàn. Giờ chúng ta vẫn nên xem tầng hầm trước đã!” Tề Lạc Nhân lập tức chuyển chủ đề.

Tầng hầm vẫn như cũ.

Đỗ Việt giúp vén tấm thảm trên sàn lên, rồi kéo tấm ván gỗ ra, để lộ ra miệng hố đen ngòm.

Ba người liếc nhìn nhau, ai cũng không muốn là người xuống đầu tiên.

“Thôi được, để tôi xuống trước.”

Tề Lạc Nhân phát huy tinh thần tiền bối, là người dẫn đầu đi xuống cầu thang, sau đó là Đỗ Việt và cuối cùng là bác sĩ Lữ.

Tầng hầm nồng nặc mùi ẩm mốc và mục rữa.

Ba người chỉ có hai chiếc đèn pin, bác sĩ Lữ là người phụ trách nhận vật dụng nên cầm một cái, Tề Lạc Nhân và Đỗ Việt dùng chung.

Họ bắt đầu tản ra tìm kiếm, tầng hầm tuy không lớn, nhưng ánh sáng yếu và mùi hôi khiến người ta khó chịu.

“Cái này chắc là kiểu nhật ký thí nghiệm gì đó... tiếc là chẳng đọc nổi chữ ngoài hành tinh này.”

Tề Lạc Nhân lật lật một cuốn sổ trên bàn, thấp giọng lẩm bẩm.

Đỗ Việt mới liếc qua vài cái đã lập tức buông xuôi:

“Trời ơi, em sợ học ngoại ngữ nhất đấy, đây còn là chữ ngoài hành tinh! Kiểu gì em cũng trượt thôi!”

Xem ra dù chưa từng trải qua kỳ thi đại học, nỗi ám ảnh học hành vẫn ăn sâu vào máu của tên học dốt này, đúng là ký ức kinh hoàng không thể xóa nhòa.

Tề Lạc Nhân cũng cảm thấy đồng cảm sâu sắc, dù đã thi đại học nhiều năm trước, nhưng đến giờ vẫn thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm vì ác mộng nộp giấy trắng, tuy vậy, so với hiện tại bị những cơn ác mộng chết chóc hành hạ đến suy nhược thần kinh, thì cậu thà quay lại thời đó để mơ thấy điểm liệt còn hơn.

Cậu tiếp tục lật sổ, từng trang một nhanh chóng lật qua, đến vài trang cuối cùng thì dừng lại.

Trên đó là một bức vẽ tay, một sinh vật có hình dạng giống bạch tuộc, có lẽ là loài vật bản địa của hành tinh này.

Nó có mười ba chiếc xúc tu, không có giác hút, cũng không có mắt, không rõ là bỏ sót khi vẽ, hay loài này vốn không có mắt.

“Bạch tuộc à? Em thích ăn takoyaki lắm.” Đỗ Việt bình luận.

“Tôi cũng thích!” Bác sĩ Lữ đang loay hoay lục lọi một góc khác cũng hưởng ứng.

“Bác sĩ Lữ, anh qua đây xem cái này.”

Tề Lạc Nhân nghĩ xa hơn Đỗ Việt nhiều. Cậu nghi ngờ sinh vật giống bạch tuộc này có liên quan đến tảng đá phát sáng kia.

Bác sĩ Lữ thò cổ qua nhìn, mắt sáng lên:

“Woa! Bạch tuộc!”

“Đỗ Việt, tôi nhớ không nhầm thì... cậu từng nói là nhặt được thẻ nhiệm vụ từ bụng bạch tuộc đúng không?”

Tề Lạc Nhân bỗng nhớ ra một manh mối khả nghi, Đỗ Việt từng kể cậu nhận nhiệm vụ là do một con mèo tha đến nửa con bạch tuộc, trong bụng nó có một tấm thẻ nhiệm vụ. Có thể, đó chính là một gợi ý mờ ám.

Ngay lập tức bên hông Tề Lạc Nhân đau nhói, bác sĩ Lữ véo mạnh một cái, rồi trừng mắt cảnh cáo:

Chúng ta còn đang bị quay đấy! Đừng nói linh tinh!

Tề Lạc Nhân hoàn hồn, lập tức cười tỉnh bơ, lái hướng câu chuyện:

“Cái tiệm hải sản đó đúng là sáng tạo thật. Thẻ giảm giá bao nhiêu phần trăm thế?”

“Hả? Thẻ gì cơ? Em đâu có...” Đỗ Việt hoàn toàn không theo kịp mạch nói, mặt mũi mơ hồ.

“Giảm 12%! Xong chương trình này tụi mình đi ăn chung đi!”

Bác sĩ Lữ ôm chầm lấy cánh tay Đỗ Việt, còn nắm chặt cổ tay cậu mà cười hề hề, diễn xuất cứng đơ như tường gạch.

Tề Lạc Nhân lúc này chỉ muốn tắt ngay mấy cái camera, nhưng nếu tắt giờ thì liệu có khiến người ta nghi ngờ không?

Cậu ủ rũ vài giây, cuối cùng vẫn phải giả vờ như không có gì xảy ra.

Dù vậy, với những gì đã biết, cậu gần như có thể suy luận ra con quái vật trong tảng đá phát sáng là gì rồi.

Từ nhiệm vụ bắt đầu bằng con bạch tuộc, đến bức vẽ tay trong sổ, rồi Leviathan mà Annie đã nhắc đến, một loài quái vật từng hủy diệt cả nền văn minh, mọi manh mối đều đang dần xếp lại thành một hình thù quen thuộc...

Tuy nhiên, từ góc nhìn của khán giả, bọn họ chỉ là một nhóm người đáng thương, hoàn toàn chưa nhận ra mình đang mắc kẹt trong một hiểm cảnh đáng sợ.

Họ không nên biết quá nhiều, ít nhất lúc này chưa nên phát hiện ra sự thật.

Cần phải tìm thêm manh mối quan trọng, để bổ sung vào chuỗi logic suy luận, nếu không thì trong mắt khán giả, ba người bọn họ chẳng khác nào đột nhiên mở thiên nhãn mà tìm ra trùm cuối, trông sẽ rất khả nghi.

Tề Lạc Nhân cuối cùng đã hiểu được điểm khó nhất của nhiệm vụ này.

Làm thế nào để đóng vai một người bình thường trước mặt một đám khán giả có góc nhìn thượng đế,

mà người này không chỉ phải nhận ra sự nguy hiểm quanh mình, tìm cách ứng phó, mà còn không được tỏ ra hack game, biết tuốt!

Bác sĩ Lữ rõ ràng cũng đã nghĩ tới điều này, rùng mình hai cái, gượng cười khổ một cái rồi tiếp tục lục tìm đạo cụ.

Tề Lạc Nhân ôm cuốn sổ, ngồi xuống chiếc ghế, bắt đầu cân nhắc bước đi tiếp theo:

Trước hết, sau khi rời khỏi tầng hầm phải lập tức đi xem tảng đá phát sáng trong nhà thờ, chỉ sau khi thấy nó đã bị vỡ, cậu mới có thể diễn ra sự nghi hoặc một cách hợp lý.

Tiếp theo, phải tìm Tiết Giai Huệ nói chuyện, cho cô ấy xem cuốn sổ tay này.

Cô ấy từng nói mình đã thực hiện một chương trình liên quan đến loài Xúc Tu vũ trụ, chắc chắn sẽ có chút hiểu biết.

Dù lần trước cô ấy không nhận ra tảng đá phát sáng là trứng của Xúc Tu, vì đá phát sáng vốn quá phổ biến, người thường căn bản không liên tưởng đến sinh vật ngoài hành tinh, nhưng nếu cho cô ấy xem hình vẽ Xúc tu, chắc chắn sẽ nhận ra.

Cậu nhớ Tiết Giai Huệ từng nói, Xúc Tu là một loại ký sinh trùng ngoài hành tinh...

Tình thế của họ đang rất nguy hiểm rồi.

Cuối cùng, họ cần quay lại phòng của Annie, kiểm tra xem có tầng áp mái không. Bước này hơi phiền, cậu vẫn chưa quyết định nên lẻn vào vào ban đêm hay là hôm sau đường hoàng xông vào,

nhưng ở đó chắc chắn vẫn còn manh mối bị bỏ sót.

“Tề Lạc Nhân! Mau lại đây! Mau lên!”

Bác sĩ Lữ đột ngột hét lớn, làm Tề Lạc Nhân giật nảy người bật dậy khỏi ghế.

“Đỗ Việt, giúp tôi dời cái kệ sách này đi, tôi kéo không nổi!”

Đỗ Việt lập tức chạy lại, dễ dàng đẩy kệ sách sang một bên, để lộ cánh cửa sắt lớn phủ đầy bụi phía sau giá sách.

Ba người chăm chú nhìn cánh cửa ấy rất lâu, rồi bác sĩ Lữ lên tiếng trước:

“Ừm... Xem ra bên dưới này... có không ít bí mật đấy...”

“Không hiểu lắm... Có nguy hiểm không vậy?”

Đỗ Việt gãi đầu, vẻ mặt đầy rối rắm.

“Không biết đâu... Nhưng trước tiên chắc phải kiếm công cụ mở khóa điện tử đã.

Cái này trông như phải dùng thẻ định danh hay gì đó?”

Bác sĩ Lữ chỉ vào bảng khóa điện tử bên cạnh.

Tề Lạc Nhân lạnh nhạt nói:

“Quan trọng là... nhà máy điện của ngôi làng này sớm đã ngừng hoạt động, hệ thống điện của toàn bộ làng đều đã cắt rồi. Vậy ổ khóa điện tử này lấy điện ở đâu?

Đừng nói với tôi là nó dùng... pin hạt nhân nhé.”

Bác sĩ Lữ nuốt khan một ngụm, căng thẳng nói:

“Căn cứ theo quy luật phim kinh dị, sau cánh cửa này rất có thể là một tầng hầm... à không... một nhà máy ngầm nào đó...”

Tề Lạc Nhân biết bác sĩ Lữ đang ngập ngừng định nói gì bởi chính cậu cũng đã nghĩ tới điều đó:

Đằng sau cánh cửa tầng hầm này, có lẽ là một phòng thí nghiệm sinh học khổng lồ, và thứ mà họ đã nghiên cứu trong đó, có lẽ chính là Leviathan.

4

0

3 tuần trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.