TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 6

“Mark và Hạ Ức vẫn còn ở đây!”

Kết luận của Laura khiến tất cả mọi người sửng sốt. Nhưng cô nói có lý, dẫn chứng rõ ràng, ai nấy đều hiểu cô không phải đang nói linh tinh. Thậm chí bây giờ họ có thể ra ngoài so dấu chân để đối chứng. Nhưng luôn có người không muốn để Laura chiếm hết hào quang.

“Cô nói họ vẫn còn trong nhà, thế thì đang ở đâu?” Janet quả nhiên lên tiếng: “Căn nhà này lớn bao nhiêu chứ? Nếu thật sự còn người ở trong nhà, lẽ ra đã phải nghe thấy tiếng của chúng ta rồi. Thế mà bây giờ chẳng có động tĩnh gì, người đâu rồi?”

Laura mím môi, nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết.”

Janet bật cười khinh bỉ, ánh mắt như đang nói: “Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Tề Lạc Nhân, lúc anh rời đi có phát hiện gì bất thường không?” Tiết Giai Huệ nghi ngờ hỏi.

Với tư cách là người cuối cùng nhìn thấy hai người kia, Tề Lạc Nhân giờ phút này đã trở thành tiêu điểm bị toàn bộ thí sinh vây quanh. Cậu lắc đầu nặng nề: “Lúc đó mọi thứ đều bình thường.”

“Ai... Giá mà giờ có thể cầu cứu khán giả ngoài trường quay được thì tốt biết mấy.” Tiết Giai Huệ khẽ thở dài, cười khổ, vẻ mặt lo lắng: “Bọn họ chắc chắn nắm rõ tình hình hơn chúng ta nhiều. Thôi thì thế này, chúng ta chia nhau lục soát căn nhà của Annie đi. Căn nhà cũng không lớn, đông người tìm thì sẽ nhanh thôi.”

Người vẫn im lặng từ đầu đến giờ là Annie đột nhiên ngẩng phắt đầu lên:

“Cô Tiết, nếu muốn lục soát phòng tôi, phiền đưa ra lệnh khám xét. Hay là cô đang muốn tùy tiện xâm phạm quyền hợp pháp của một công dân?”

Janet lập tức như ngửi được mùi máu, chuyển mục tiêu như cá mập đánh hơi thấy mồi, mỉa mai châm chọc:

“Ồ? Sao thế? Chẳng lẽ cô có gì mờ ám trong nhà không tiện để người khác nhìn thấy à?”

Bác sĩ Lữ kéo tay áo của Tề Lạc Nhân, bĩu môi nhìn về phía cậu, mấp máy môi:

“Thấy chưa, bắt đầu cãi nhau rồi đấy!”

Bốn cô gái tại hiện trường lập tức rơi vào một cuộc tranh cãi kéo dài hơn mười phút xoay quanh việc có nên lục soát căn nhà hay không. Janet luôn là người đứng mũi chịu sào trên chiến tuyến đấu võ mồm, tranh cãi nảy lửa với Annie một người công kích tín ngưỡng tôn giáo của đối phương, còn người kia thì lấy ra quyền công dân để chống lại đến cùng.

Laura thì kiên quyết đòi lục soát để tìm người, cùng phe với Janet, nhưng mỗi lần cô vừa mở miệng thì lại bị Janet chặn họng, khiến cô bất lực vô cùng.

Tiết Giai Huệ tuy có ý hòa giải nhưng bản thân cũng đang sốt ruột muốn tìm người, nói được vài câu thì không chịu nổi việc tranh cãi đã chuyển thành công kích cá nhân, đành im lặng, mặt đầy lo âu.

Đám đàn ông thì mỗi người một vẻ mặt bất đắc dĩ. Rõ ràng chẳng ai muốn chen vào tranh luận với phụ nữ trước mặt hàng triệu khán giả, dù thắng hay thua cũng đều không hay ho gì cả: Thua là đương nhiên, thắng rồi thì lại bị mỉa mai là cãi còn giỏi hơn cả phụ nữ, kiểu gì cũng không ổn. Chi bằng đừng dính vào vũng nước đυ.c này còn hơn.

Tề Lạc Nhân thì không vội. Sau ngần ấy thời gian bị Trần Bách Thất nắm tai dạy dỗ, bây giờ cậu đã học được cách kiên nhẫn hơn xưa, tập thói quen quan sát nhiều, ít manh động. Suốt cả một ngày hôm nay, cậu đã nhận ra được không ít mối quan hệ ngầm giữa các NPC: Ngoài sự đối đầu rõ ràng giữa Laura và Janet từ đầu chương trình đến giờ, còn có ánh mắt ngập ngừng của Tiết Giai Huệ khi nhìn Hạ Ức, thái độ của Janet ngày càng hòa nhã với Alex, sự mập mờ không tỏ giữa Laura và Francis, thậm chí là sự ngoan ngoãn bất ngờ của Mark với Annie.

Rất nhiều chi tiết vụn vặt không thể nhìn ra chỉ từ một hai hành động cụ thể, nhưng lại lộ rõ qua lời nói, nét mặt hay ngôn ngữ cơ thể của các NPC.

Cuối cùng, chính Đỗ Việt chàng trai trẻ đầy chính nghĩa không nhịn nổi nữa:

“Mọi người đừng cãi nhau nữa! Bây giờ tìm người là quan trọng nhất, có chuyện gì thì đợi sau khi tìm thấy họ rồi hẵng nói! Tiền bối, chúng ta bắt đầu thôi!”

Nói xong, Đỗ Việt thản nhiên lờ đi sự phản đối của Annie, bắt đầu lục soát căn phòng ngay trước mặt cô.

Tề Lạc Nhân thở dài một tiếng giới trẻ bây giờ đúng là bốc đồng thật. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cứ dây dưa mãi cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Annie sững người, vừa định lớn tiếng phản đối thì đúng lúc ấy, một làn bụi mù mịt bị Đỗ Việt hất tung lên khi cậu lật tấm thảm, khiến cô sặc đầy một miệng, vội bịt mũi ho sặc sụa, luống cuống chạy khỏi phòng. Những người khác như Janet cũng chịu không nổi, lại lần lượt tháo chạy khỏi gian phòng ngập bụi này.

Bác sĩ Lữ bật cười “phụt” ra một tiếng, giơ ngón cái về phía Đỗ Việt:

“Làm tốt lắm.”

Đỗ Việt hoàn toàn vô tình gây ra cảnh này, chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng, cười khờ khạo rồi tiếp tục tìm kiếm.

“Cậu đang tìm hầm ngầm à?” Francis hỏi.

“À... ừm, phòng của Cảnh Tư Vũ có mà, biết đâu phòng của Annie cũng có thì sao?” Đỗ Việt đáp.

“Nghe hợp lý đấy, vậy thì chúng ta lật hết mấy tấm thảm ra kiểm tra đi.” Francis đồng tình.

“Ý cậu là bọn họ chui xuống tầng hầm trốn à?” Alex nhún vai, có vẻ không tin tưởng lắm: “Đừng phí công nữa, biết đâu là Laura nhìn nhầm thôi.”

Nói rồi, anh ta bước ra khỏi phòng, đi tìm Janet, cô lúc này đang phủi lớp bụi trên quần áo, miệng không ngừng than vãn vì chẳng có bộ đồ nào để thay, nếu không tìm thấy vài món mà tổ chương trình giấu trong ngôi làng này thì chỉ còn cách chấp nhận bộ dạng bẩn thỉu này mà sống tiếp. Alex bèn bàn bạc với cô xem lát nữa sẽ đi tìm vật tư ở đâu.

Còn trong phòng, Francis, Đỗ Việt và Tề Lạc Nhân đã lật tung mọi ngóc ngách: Từ dưới sàn, trên tường, dưới gầm giường, thậm chí cả khung tranh treo trên tường... Không bao lâu, Laura và Tiết Giai Huệ cũng gia nhập đội tìm kiếm.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, cả căn phòng gần như bị lật ngược, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Hạ Ức và Mark... Không di vật, không tầng hầm, không cửa ẩn, cứ như hai người họ đã bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Lúc lật giường kiểm tra, Tề Lạc Nhân chú ý thấy trên gối chỗ Mark từng nằm có vài vệt máu tươi. Anh đoán là do vết thương trên trán Mark lúc bị đập trúng để lại khi nằm xuống.

Chỉ có một món khiến người ta thấy bất thường, là do bác sĩ Lữ phát hiện ra. Anh tìm được trong thùng rác một đoạn băng gạc và vải dính máu, tuy máu đã khô và đóng vảy, nhưng vẫn nhìn rõ là vết máu còn mới. Khi anh chỉ ra điều đó, Annie lại nở một nụ cười kỳ quái:

“Đồ đó là dùng để ứng phó tình huống khẩn cấp thôi mà.”

“Cô có vết thương nào trên người sao?” Tề Lạc Nhân lập tức hỏi, ánh mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô.

Trên mặt Annie hiện lên một tia giễu cợt nhẹ, còn kèm theo chút khoái chí như kiểu đang trêu đùa người khác:

“Không có.”

“Vậy thì vết máu đó từ đâu ra?” Francis tiếp lời truy hỏi.

“Là từ người tôi mà.” Khóe miệng Annie càng nhếch cao hơn, vẻ mặt như đang thưởng thức biểu cảm của từng người đang ở đây, trong mắt cô ta thoáng hiện sự ác ý đầy hứng thú.

“Lớp nội mạc tử ©υиɠ bong ra, chảy qua âʍ đa͙σ ra ngoài, thông thường chúng tôi gọi hiện tượng đó là kinh nguyệt.”

Bác sĩ Lữ giật mình đến mức run tay, băng gạc và miếng vải rơi thẳng xuống đất, khuôn mặt viết rõ hai chữ hoang mang.

Annie càng cười rạng rỡ hơn:

“Làm ơn đừng vứt rác bừa bãi. Nhặt lên, bỏ lại vào thùng rác giúp tôi, cảm ơn.”

Cuộc tìm kiếm cuối cùng kết thúc trong thất bại. Không ai tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Cả nhóm rời khỏi phòng Annie, vừa đi vừa bàn xem nên làm gì tiếp theo. Nhưng khi người đông thì đúng là chỉ tổ lắm miệng mà chẳng ra được quyết định gì.

Annie thì lấy lý do đau bụng kinh, thẳng thắn từ chối tham gia các hoạt động tiếp theo, quay về phòng nghỉ ngơi.

Vì trước đó đã có tiền lệ là Mark và Hạ Ức mất tích một cách bí ẩn, nên lần này mấy người họ không dám chia ra hành động, mà cùng nhau đi khắp ngôi làng để tìm kiếm. Trên đường đi, bác sĩ Lữ ghé sát thì thầm với Tề Lạc Nhân, nói anh cảm thấy Annie có vấn đề, khiến Tề Lạc Nhân lập tức hỏi lý do.

Biểu cảm của bác sĩ Lữ vô cùng kỳ lạ, phải một lúc sau mới ấp úng nói:

“Tự nhiên tôi nhớ ra một chuyện, là máu kinh của con gái bình thường sẽ không đông lại.”

“...”

“Bởi vì trong máu kinh có rất nhiều enzyme hoạt tính, chúng sẽ ức chế khả năng đông máu, cho nên nghĩ lại thì... chắc chắn thứ đó không phải là máu kinh.”

Tề Lạc Nhân cảm thấy mình lại học thêm được một kiến thức mới, mà nhìn biểu cảm của Đỗ Việt thì có vẻ anh ta cũng vừa được khai sáng y như vậy.

Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán của bác sĩ Lữ, anh cũng nói thêm là: Nếu kinh nguyệt không bình thường thì cũng có thể xuất hiện cục máu đông, niêm mạc tử ©υиɠ bong tróc ra cũng sẽ có máu bầm. Tề Lạc Nhân nghĩ bụng: Thật sự là cậu không muốn biết kỹ đến vậy, nhưng cũng không thể ngăn được cái miệng lải nhải không ngừng của tên bác sĩ này.

Chỉ mong đám khán giả đừng vì sự “học rộng hiểu nhiều” của anh ta mà hiểu nhầm cái gì linh tinh.

Nói xong mớ chuyện chuyên môn ấy, cả nhóm tiếp tục tìm kiếm vật tư, không ngờ lại thật sự tìm được vài món đồ ẩn giấu.

Bác sĩ Lữ người có độ may mắn EX còn tìm được hẳn hai chiếc túi đeo hông, liền chia cho Tề Lạc Nhân một cái. Tề Lạc Nhân bỏ vào đó một chai nước và chút thực phẩm nén để đề phòng bất trắc. Tuy rằng bản thân anh có kho đạo cụ nên căn bản không thiếu đồ dùng, nhưng trước đám camera khắp nơi như vậy, anh rất khó giải thích nguồn gốc những món đồ ấy.

Không được chia túi, Đỗ Việt ngoan ngoãn vác chiếc ba lô nặng nhất, bên trong chứa tất cả vật tư mang theo của ba người, nhưng cậu ta chẳng hề than thở lấy một câu, ngược lại còn cười ngốc nghếch như thể làm chuyện tốt. Bác sĩ Lữ lại ghé vào tai Tề Lạc Nhân thì thầm: “Tôi nói thật nhé, tôi nghi cậu Đỗ này trời sinh thiếu một dây thần kinh.”

Buổi chiều, cả nhóm ghé qua thăm Cảnh Tư Vũ một lần nữa. Cô ấy vẫn đang hôn mê, nhưng hô hấp đã ổn định, tim đập đều, trên đầu không có vết sưng do va đập, nhìn chung không có vấn đề gì nghiêm trọng. Để đảm bảo an toàn, cô vẫn được ở lại phòng của Cảnh Tư Tuyết, tuy rằng điều này vi phạm quy định mỗi người một phòng của trò chơi, nhưng vào lúc này rồi, cũng chẳng ai bận tâm tới mấy quy tắc ấy nữa.

Việc tìm người hoàn toàn không có kết quả, nhưng tuyết trên mặt đất thì bị giẫm đến mức nhão nhoẹt, vừa bẩn vừa trơn, đi lại cực kỳ dễ ngã. Cuối cùng cả nhóm quyết định dọn dẹp, dùng mấy cây dụng cụ quét tuyết cổ lỗ sĩ không biết từ bao năm trước để quét sạch tuyết trước cửa phòng mình, tiện thể tạo ra vài con đường thông tới nhà thờ trung tâm để dễ di chuyển hơn.

Đúng tám giờ tối, Tề Lạc Nhân tắt chiếc camera siêu nhỏ bay theo bên người, rồi rảo bước về phía phòng của bác sĩ Lữ. Đỗ Việt đến sớm hơn cậu một chút, vừa thấy cậu đã thân thiết gọi ngay một tiếng: “Tiền bối!”

“Đã tắt hết camera rồi chứ?” Tề Lạc Nhân cẩn thận xác nhận thêm lần nữa.

“Tắt rồi, nhưng mấy cái camera cố định bên ngoài thì không tắt được đâu, chắc tụi nó cũng quay được cảnh hai người đến chỗ tôi rồi.” Bác sĩ Lữ đáp.

“Không sao, chỉ cần không thu được nội dung cuộc nói chuyện là được. Dù sao mấy thứ chúng ta sắp nói ra có thể làm lộ chuyện chúng ta không phải NPC.” Tề Lạc Nhân nói tiếp: “Mọi người thấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Hạ Ức và Mark rốt cuộc là biến đâu mất rồi?”

“Không biết nữa, em cũng thấy kỳ lạ.” Đỗ Việt lên tiếng.

“Họ biến thành bướm rồi bay đi đó mà.” Bác sĩ Lữ cười khúc khích, chẳng có chút căng thẳng nào.

“Nói nghiêm túc đi!” Tề Lạc Nhân lườm anh một cái, rồi nói tiếp: “Hay là mình xét lại từ đầu. Giờ cốt truyện đã tiến triển tới phần quái vật trong chiếc hộp Pandora trốn thoát rồi, nhưng vẫn chưa rõ nó đang trốn ở đâu, hình dạng ra sao, có năng lực đặc biệt gì... Mà nhắc mới nhớ, lát nữa chúng ta phải đến nhà thờ xem lại một lần. Hôm nay toàn hành động cùng người khác, tôi vẫn chưa có cơ hội kiểm tra lại hòn đá trong nhà thờ.”

“Thôi khỏi xem cũng được mà, nhiệm vụ đã nhắc rõ là nó đã nứt ra rồi, nghĩa là lúc bọn mình còn chưa được tự do thì nó đã nở ra rồi.” Bác sĩ Lữ hiểu rất rõ kiểu phong cách của trò chơi này, nó sẽ không bao giờ cho người chơi cơ hội ngăn cản tiến trình cốt truyện đâu.

“Vậy nói thử xem.” Tề Lạc Nhân nhìn anh: “Với kinh nghiệm chơi game dày dạn của anh, anh nghĩ con quái vật này thuộc loại nào?”

Bác sĩ Lữ “hề” một tiếng, nở nụ cười tự tin:

“Có ba khả năng:

Thứ nhất, nó là dạng quái vật gây ô nhiễm tinh thần, khiến con người phát điên, sinh ảo giác, cuối cùng là tự tàn sát lẫn nhau cho đến chết, kiểu này trong mấy game Nhật thường sẽ xuất hiện nhiều.

Thứ hai, nó là loại đánh vật lý trực diện, chuyên đi ăn thịt người, càng ăn càng mạnh, cuối cùng thì nuốt trọn hết cả đám.

Thứ ba, nó là quái vật ký sinh, kiểu giống sinh vật ngoài hành tinh trong loạt phim Alien ấy, tức là nó sẽ không ngừng tìm vật chủ để ký sinh, và rồi cũng là cả đám chết sạch.”

Đỗ Việt nghe xong, khuôn mặt tuấn tú lập tức nhăn nhúm như khổ qua, tha thiết nhìn về phía Tề Lạc Nhân:

“Tiền bối, em không muốn chết đâu...”

Tề Lạc Nhân thầm nghĩ:

Cậu nhìn tôi cũng vô dụng, tôi chẳng hơn cậu là bao đâu.

Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ phong thái tiền bối điềm nhiên, chín chắn, như thể đã nắm chắc mọi chuyện trong tay:

“Đừng lo, nhiệm vụ chỉ mới cấp C thôi, chắc chắn không khó đến mức đó đâu.”

4

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.