0 chữ
Chương 49
Chương 49
Ruộng nhà Nguyên Xuân được giao cho nhà đại bá canh tác. Lương thực thu được, sau khi nộp phần bắt buộc cho tập thể, Đại bá giữ lại trăm cân làm công xá (là tiền trả hoặc gửi lại người đã làm công cho mình), phần còn lại đều giao lại cho cô.
Đây là kết quả sau khi mấy vị trưởng bối cùng bàn bạc.
Thật ra ban đầu, cả Nhị gia gia và đại bá đều không đồng ý nhận lương thực. Họ giúp Nguyên Xuân làm ruộng, chỉ coi như bỏ công sức, không đáng để nhận lương thực của một cô bé mồ côi. Họ cảm thấy như thế là chiếm lợi của con bé.
Nhưng Nguyên Xuân lại kiên quyết muốn đưa, nên đại bá cuối cùng cũng thuận theo.
Dưới lời khuyên của ông thôn trưởng, hai bên còn làm cả giấy thỏa thuận.
Hôm đó, nhà nhị thúc hí hửng dắt nhau đến, nhưng chưa kịp toại nguyện đã bị đuổi ra khỏi cửa trong thảm hại. Thế nên từ đó, cả nhà bọn họ không chỉ oán hận Nguyên Xuân mà còn căm ghét luôn cả nhà nhị gia gia.
“Nguyên Xuân, tao muốn xem xem, cái loại sao chổi như mày thì sống tốt được bao lâu!” Giọng Cát Thúy Lan đầy chua chát, ánh mắt toát ra ác ý độc địa.
Nguyên Xuân chẳng nể nang gì, đáp trả ngay: “Nhị thẩm, bà là thím ruột của tôi đấy nhỉ? Bà đến nhà tôi tính chiếm lợi, không được thì quay ra nguyền rủa tôi. Bà như vậy mà là thím ruột à? Phải gọi là kẻ thù mới đúng. Bà đối xử với tôi như thế, không sợ nửa đêm cha mẹ tôi về tìm bà “tâm sự” một trận à?”
Câu nói vừa dứt, cả người Cát Thúy Lan liền cứng đờ, lạnh toát sống lưng. Bà ta cuống quýt nhìn quanh, rồi chẳng khác gì bị ma đuổi quay đầu bỏ chạy.
“Rầm…”
“Á a!”
Chưa chạy được bao xa, chân trái bà ta vấp vào chân phải thế là ngã sấp mặt xuống đất.
Cằm đập mạnh, da mặt bị cà xuống rách toạc.
Máu trào ra loang lổ.
Cảnh tượng trông cực kỳ ghê rợn.
Tiểu đường muội của Nguyên Xuân, Lưu Ngọc Châu – nhỏ hơn cô một tuổi – vừa thấy mẹ mình mặt đầy máu thì hoảng loạn quăng cả bọc quần áo trong tay, lao đến ôm lấy mẹ, gào khóc như thể vừa mất cả nhà.
Lúc đó, Đại bá, trưởng thôn cùng mấy người nữa còn chưa đi xa, nghe tiếng hét thảm liền quay đầu lại. Nhìn cảnh tượng phía sau, ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Trưởng thôn lập tức nói: “Thiết Trụ, mau đỡ vợ mày dậy, đưa sang chỗ lão Lưu xem thử đi!”
Lưu Thiết Trụ và con trai cả Lưu Hồng Quân vội vàng chạy tới, mỗi người một bên đỡ Cát Thúy Lan, cuống cuồng đưa bà ta đến nhà lão Lưu – thầy thuốc chân đất trong thôn.
Nguyên Xuân lặng lẽ đóng cổng sân lại, ngoảnh sang nói với 007: “Lá bùa xui xẻo này có vẻ hiệu nghiệm thật, mặt đất bằng mà cũng ngã rách cả mặt.”
[Đương nhiên rồi, hàng của hệ thống mà, đảm bảo chất lượng!] 007 đáp đầy kiêu ngạo.
Nguyên Xuân trở vào phòng thì thấy cửa tủ quần áo mở toang, dưới đất vứt vài bộ đồ cũ cô mặc không vừa nữa. Cái rương đựng đồ cũng bị mở tung, mọi thứ vung vãi đầy giường, đầy đất trông chẳng khác gì vừa bị trộm ghé thăm.
Phòng ông nội và cha cô cũng bị người ta lục lọi.
Chiếc rương cất dưới giường của ông nội bị dời đi, gạch kê bên dưới bị đạp vỡ thành ba mảnh, lộ ra một cái hốc đen đen nơi góc tường.
Nơi giấu tiền này, Lưu Thiết Trụ từng biết. Khi bà nội còn sống, vì thiên vị con trai út từng lấy tiền từ đó trước mặt hắn.
May mà ông nội cẩn thận, có thói quen khóa phòng và luôn mang chìa khóa bên người, chưa từng để cho Lưu Thiết Trụ cơ hội trộm được đồng nào.
Nếu không, số tiền đó e là chẳng còn lấy một xu.
Nguyên Xuân gom đống quần áo cũ rách lại, nhét vào bao bố rồi đem ra nhà kho. Sau đó, cô lấy đồ đã cất trong không gian ra, đặt lại đúng chỗ cũ.
Cái hốc tường kia cũng bị cô lấy bùn đất trát kín.
Tiền bạc thì cô giữ trong không gian là yên tâm nhất.
Không sợ ai trộm.
…
Những ngày sau đó, Nguyên Xuân ở lì trong nhà, không bước chân ra khỏi cổng.
Hai anh họ nhà nhị gia gia thay phiên nhau tới giúp cô gánh nước.
Đại bá mẫu và nhị bá mẫu cũng không yên tâm để cô bé ở nhà một mình ban đêm, nên thay phiên nhau tới ngủ cùng. Họ còn mang theo cơm nước, dạy cô mấy việc vặt trong nhà.
Tối đó, sau bữa cơm, đại bá mẫu sang ngồi trò chuyện nói những chuyện liên quan tới vợ chồng Lưu Thiết Trụ: “Chiều hôm qua, nhị thúc cháu ra ruộng tính bẻ mấy bắp ngô non ăn. Ai ngờ mới tới đầu ruộng đã ngã sõng soài.”
“Nhị thẩm cháu còn mò về nhà mẹ đẻ, rước một bà thầy cúng về, định nhờ giải vận. Cả làng đang bàn tán, nói nhà đó lòng dạ hiểm độc, định chiếm lấy tài sản nhà cháu bị ông nội trên trời nhìn thấy phạt cho. Không thì sao hai vợ chồng khoẻ mạnh mà ngày ngã ba bận, chẳng bữa nào sót!”
“Nguyên Xuân à, ông nội cháu vẫn đang bảo vệ cháu đấy.”
Nguyên Xuân mỉm cười, miệng ngọt như kẹo: “Đại bá mẫu, con biết mà. Ông nội, cha mẹ… họ đều đang bảo vệ con.”
Đại bá mẫu xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đứa bé ngoan.”
Đây là kết quả sau khi mấy vị trưởng bối cùng bàn bạc.
Thật ra ban đầu, cả Nhị gia gia và đại bá đều không đồng ý nhận lương thực. Họ giúp Nguyên Xuân làm ruộng, chỉ coi như bỏ công sức, không đáng để nhận lương thực của một cô bé mồ côi. Họ cảm thấy như thế là chiếm lợi của con bé.
Nhưng Nguyên Xuân lại kiên quyết muốn đưa, nên đại bá cuối cùng cũng thuận theo.
Dưới lời khuyên của ông thôn trưởng, hai bên còn làm cả giấy thỏa thuận.
Hôm đó, nhà nhị thúc hí hửng dắt nhau đến, nhưng chưa kịp toại nguyện đã bị đuổi ra khỏi cửa trong thảm hại. Thế nên từ đó, cả nhà bọn họ không chỉ oán hận Nguyên Xuân mà còn căm ghét luôn cả nhà nhị gia gia.
Nguyên Xuân chẳng nể nang gì, đáp trả ngay: “Nhị thẩm, bà là thím ruột của tôi đấy nhỉ? Bà đến nhà tôi tính chiếm lợi, không được thì quay ra nguyền rủa tôi. Bà như vậy mà là thím ruột à? Phải gọi là kẻ thù mới đúng. Bà đối xử với tôi như thế, không sợ nửa đêm cha mẹ tôi về tìm bà “tâm sự” một trận à?”
Câu nói vừa dứt, cả người Cát Thúy Lan liền cứng đờ, lạnh toát sống lưng. Bà ta cuống quýt nhìn quanh, rồi chẳng khác gì bị ma đuổi quay đầu bỏ chạy.
“Rầm…”
“Á a!”
Chưa chạy được bao xa, chân trái bà ta vấp vào chân phải thế là ngã sấp mặt xuống đất.
Cằm đập mạnh, da mặt bị cà xuống rách toạc.
Cảnh tượng trông cực kỳ ghê rợn.
Tiểu đường muội của Nguyên Xuân, Lưu Ngọc Châu – nhỏ hơn cô một tuổi – vừa thấy mẹ mình mặt đầy máu thì hoảng loạn quăng cả bọc quần áo trong tay, lao đến ôm lấy mẹ, gào khóc như thể vừa mất cả nhà.
Lúc đó, Đại bá, trưởng thôn cùng mấy người nữa còn chưa đi xa, nghe tiếng hét thảm liền quay đầu lại. Nhìn cảnh tượng phía sau, ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Trưởng thôn lập tức nói: “Thiết Trụ, mau đỡ vợ mày dậy, đưa sang chỗ lão Lưu xem thử đi!”
Lưu Thiết Trụ và con trai cả Lưu Hồng Quân vội vàng chạy tới, mỗi người một bên đỡ Cát Thúy Lan, cuống cuồng đưa bà ta đến nhà lão Lưu – thầy thuốc chân đất trong thôn.
Nguyên Xuân lặng lẽ đóng cổng sân lại, ngoảnh sang nói với 007: “Lá bùa xui xẻo này có vẻ hiệu nghiệm thật, mặt đất bằng mà cũng ngã rách cả mặt.”
Nguyên Xuân trở vào phòng thì thấy cửa tủ quần áo mở toang, dưới đất vứt vài bộ đồ cũ cô mặc không vừa nữa. Cái rương đựng đồ cũng bị mở tung, mọi thứ vung vãi đầy giường, đầy đất trông chẳng khác gì vừa bị trộm ghé thăm.
Phòng ông nội và cha cô cũng bị người ta lục lọi.
Chiếc rương cất dưới giường của ông nội bị dời đi, gạch kê bên dưới bị đạp vỡ thành ba mảnh, lộ ra một cái hốc đen đen nơi góc tường.
Nơi giấu tiền này, Lưu Thiết Trụ từng biết. Khi bà nội còn sống, vì thiên vị con trai út từng lấy tiền từ đó trước mặt hắn.
May mà ông nội cẩn thận, có thói quen khóa phòng và luôn mang chìa khóa bên người, chưa từng để cho Lưu Thiết Trụ cơ hội trộm được đồng nào.
Nếu không, số tiền đó e là chẳng còn lấy một xu.
Nguyên Xuân gom đống quần áo cũ rách lại, nhét vào bao bố rồi đem ra nhà kho. Sau đó, cô lấy đồ đã cất trong không gian ra, đặt lại đúng chỗ cũ.
Cái hốc tường kia cũng bị cô lấy bùn đất trát kín.
Tiền bạc thì cô giữ trong không gian là yên tâm nhất.
Không sợ ai trộm.
…
Những ngày sau đó, Nguyên Xuân ở lì trong nhà, không bước chân ra khỏi cổng.
Hai anh họ nhà nhị gia gia thay phiên nhau tới giúp cô gánh nước.
Đại bá mẫu và nhị bá mẫu cũng không yên tâm để cô bé ở nhà một mình ban đêm, nên thay phiên nhau tới ngủ cùng. Họ còn mang theo cơm nước, dạy cô mấy việc vặt trong nhà.
Tối đó, sau bữa cơm, đại bá mẫu sang ngồi trò chuyện nói những chuyện liên quan tới vợ chồng Lưu Thiết Trụ: “Chiều hôm qua, nhị thúc cháu ra ruộng tính bẻ mấy bắp ngô non ăn. Ai ngờ mới tới đầu ruộng đã ngã sõng soài.”
“Nhị thẩm cháu còn mò về nhà mẹ đẻ, rước một bà thầy cúng về, định nhờ giải vận. Cả làng đang bàn tán, nói nhà đó lòng dạ hiểm độc, định chiếm lấy tài sản nhà cháu bị ông nội trên trời nhìn thấy phạt cho. Không thì sao hai vợ chồng khoẻ mạnh mà ngày ngã ba bận, chẳng bữa nào sót!”
“Nguyên Xuân à, ông nội cháu vẫn đang bảo vệ cháu đấy.”
Nguyên Xuân mỉm cười, miệng ngọt như kẹo: “Đại bá mẫu, con biết mà. Ông nội, cha mẹ… họ đều đang bảo vệ con.”
Đại bá mẫu xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đứa bé ngoan.”
2
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
