TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48

Lưu Thiết Trụ càu nhàu: “Con bé này đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt! Thúc thẩm dọn vào đây là thật lòng muốn chăm sóc cho cháu. Thúc là thúc ruột của cháu đấy! Cha mẹ cháu đều mất rồi, nếu thúc không lo thì cháu sống kiểu gì?”

Nói cứ như là không có hắn thì cô sẽ chết đói ngay lập tức vậy.

Nguyên Xuân bày ra vẻ cứng đầu, cứng cổ nói: “Cháu không cần thúc thẩm chăm sóc. Cháu sống một mình cũng tốt. Cháu sẽ học nấu cơm, học giặt giũ, học trồng rau. Tam thái gia, Ngũ thái gia, Nhị gia gia, thôn trưởng gia gia, các ông đều biết rõ thúc thẩm cháu là người thế nào… Các ông nghĩ họ sẽ thật sự đối xử tốt với cháu sao?”

“Bọn họ chắc chắn là muốn chiếm nhà cháu, rồi biến cháu thành người hầu hạ cho cả nhà họ! Cháu không muốn làm nô bộc cho họ. Cháu có nhà, có đất, còn có cả tiền trợ cấp của cha để lại. Cháu sống rất ổn, không cần thúc thẩm gì hết!”

Lời vừa dứt, dường như đâm trúng tim đen, Lưu Thiết Trụ lập tức nhảy dựng lên mắng: “Con nha đầu chết tiệt! Ông đây có lòng tốt muốn đón mày về nuôi, mày còn dám chối bỏ à? Để ông mày dạy lại mày một trận!”

Nói rồi, hắn lao thẳng về phía Nguyên Xuân định ra tay.

Nhưng có bao nhiêu người ở đây, ai đời lại để hắn ngang nhiên đánh trẻ con trước mặt như vậy?

Đại bá lập tức chụp lấy tay hắn, giận dữ quát: “Trước mặt bao nhiêu người mà chú đã dám ra tay đánh Nguyên Xuân như vậy, nếu để chú dọn vào sống cùng, chẳng phải con bé sẽ bị chú đánh chết sao?”

Cát Thúy Lan sầm mặt lại, nói gấp: “Đại ca, nhà tôi chỉ là nhất thời tức giận, chứ thật lòng không định đánh Nguyên Xuân. Hai vợ chồng tôi thương con nít nhất, ba đứa con nhà tôi từ bé đến lớn chưa bao giờ bị ông ấy đánh một cái. Ông ấy sao nỡ đánh Nguyên Xuân? Anh trai ông mất rồi, để lại mỗi giọt máu này trên đời, chỉ cần nghĩ tới anh trai, nhà tôi cũng chẳng nỡ động tới con bé!”

“Phải, phải, tôi chỉ dọa nó thôi, không định đánh thật. Đại ca buông tay ra đi, đau chết tôi rồi!”

Đại bá nào tin nổi những lời này.

Ông buông tay ra, quay sang nói với tam thái gia, ngũ thái gia: “Tam gia, ngũ gia, cha, thôn trưởng, con thấy để Nguyên Xuân tạm thời về ở với nhà con thì hơn. Đợi khi con bé lớn chút, có thể tự lo thì lại cho nó quay về đây. Đất nhà nó, nhà con sẽ trồng hộ. Thóc thu được, trừ phần nộp lên, còn lại bán lấy tiền con giữ cho nó hết, một xu cũng không lấy.”

“Vậy thì được. Ở nhà đại ca, mọi người đều yên tâm.”

Đại bá và đại bá mẫu vốn nổi tiếng là người tốt trong thôn, tam thái gia và mấy vị trưởng bối đều gật đầu tán thành.

Nhưng Nguyên Xuân lại không muốn.

Dù đại bá đại bá mẫu tốt đến đâu, cô cũng không muốn sống cảnh nhờ vả người khác.

“Đại bá, cảm ơn ý tốt của bá. Nhưng cháu muốn ở lại nhà mình, cháu không muốn chuyển đi. Đất nhà cháu, cháu còn nhỏ chưa làm được, cháu có thể cho nhà bá thuê, chỉ cần cho cháu đủ gạo ăn một năm, thêm củi nhóm lửa cũng đủ dùng một năm là được rồi.”

Hiện tại là năm 1956, công xã chưa thành lập, đất vẫn thuộc về cá nhân. Trồng xong, trừ phần phải nộp thì phần còn lại là của mình. Nhưng đến năm 1958, chính sách sẽ thay đổi, toàn bộ ruộng đất sẽ bị thu hồi làm đất tập thể.

Từ đó trở đi, mọi người phải dựa vào lao động để tính công điểm mà chia lương thực.

Sẽ còn có bếp ăn tập thể, rồi phong trào đại luyện thép…

Sang năm, chính sách tem phiếu cũng bắt đầu mở rộng. Cô phải tranh thủ tích trữ thêm vải bông, than củi, dầu ăn, gạo, muối, nước tương, giấm, đường… để tránh rơi vào cảnh thiếu thốn suốt 30 năm tiếp theo.

Nồi gang, nông cụ cũng phải sắm dần từ bây giờ.

Vì Nguyên Xuân kiên quyết không chịu chuyển sang nhà đại bá ở, cũng không đồng ý để vợ chồng nhị thúc dọn vào nhà mình, trưởng thôn và mấy trưởng bối nhà họ Lưu cuối cùng cũng đành để cô sống một mình ở nhà.

2

0

1 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.