0 chữ
Chương 47
Chương 47
Ở kiếp trước, số tiền ấy cuối cùng lại rơi vào tay nhị thúc nhị thẩm, nguyên chủ một đồng cũng chẳng được tiêu.
Nhưng ở kiếp này, Nguyên Xuân đã kịp thời lấy tất cả.
Đây là tiền mà cha cô – Lưu Thiết Sinh – đã dùng cả mạng sống đánh đổi, vốn dĩ nên được dùng cho con gái ông. Một người em trai đã tách riêng sống riêng, lại còn dám tiêu xài tiền của anh mình, còn ngược đãi đứa con gái duy nhất mà anh trai để lại trên đời… hừ, thật là vô liêm sỉ đến cùng cực.
Sau khi gom vét sạch sẽ trong nhà, Nguyên Xuân quay về linh đường canh giữ linh cữu ông nội.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, đã có người gõ cửa.
Nguyên Xuân dụi mắt, ngáp một cái, lảo đảo ra mở cửa. Trước mắt là nhị gia gia và hai người con trai cùng con dâu của ông.
“Nhị gia gia, đại bá, đại bá mẫu, nhị bá, nhị bá mẫu ạ.” Nguyên Xuân ngoan ngoãn gọi từng người, rồi nhẹ nhàng nghiêng người nhường đường.
Đại bá mẫu nhìn cô bé bằng ánh mắt xót xa: “Ôi chao, Xuân à, con khóc đến sưng cả mắt rồi. Chút nữa để bá mẫu luộc cho con quả trứng gà lăn cho dịu.”
“Con cảm ơn bá mẫu ạ.”
“Ôi trời, đứa bé ngoan như thế này, mất cả cha lẫn ông, sau này biết sống sao đây…” Đại bá mẫu ôm lấy cô, vừa xót thương vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Nhị gia gia thở dài, bước vào trong.
Kiếp trước, đại bá mẫu từng có ý muốn đón nguyên chủ về nuôi, nhưng dù sao họ cũng không thân bằng nhị thúc nhị thẩm. Mà nhị thúc thì lại nhanh tay hơn, dọn vào nhà nguyên chủ trước, đại bá mẫu muốn giành cũng chẳng kịp.
Về sau, bà vẫn thường đến thăm nguyên chủ nhưng nhị thúc, nhị thẩm thì rất giỏi đóng kịch. Trước mặt người ngoài, họ đối xử tử tế lắm, ngọt nhạt chăm sóc không thiếu điều gì. Chỉ đến khi không còn ai, mới lộ rõ bộ mặt thật: Lạnh lùng, khắt khe, tàn nhẫn.
Bọn họ không đánh đập nguyên chủ vì sợ người ngoài nghe tiếng khóc sẽ nghi ngờ. Thay vào đó, họ dùng những “lưỡi dao lạnh” để hành hạ tâm hồn non nớt của cô bé.
“Nhị gia gia.” Nguyên Xuân bỗng thấp giọng nói, vẻ mặt lo lắng: “Nhị thúc với nhị thẩm đang ngủ trong phòng cha con, vẫn chưa dậy đâu ạ.”
Chân nhị gia gia khựng lại, nghiêm giọng hỏi: “Chúng nó không ra canh linh cữu cho cha à?”
“Không có. Tối qua sau khi mọi người đi hết, họ vào phòng cha con ngủ luôn. Còn tắt đèn, để mình con trong nhà chính canh linh cữu cho ông nội.”
Nhị gia gia tức đến đen mặt.
Ông lập tức xông vào trong, đập cửa ầm ầm quát lớn: “Lưu Thiết Trụ! Mày ra đây cho tao!”
“Mày nói tối qua sẽ canh linh cữu cho cha mày, là mày hứa đấy! Giờ mày để con bé một mình ngồi canh cả đêm, còn mày ngủ ngon trong phòng em trai? Mày có còn là người không! Đồ bất hiếu… khụ khụ khụ…”
Nhị gia gia suýt tức đến thổ huyết.
Đại bá vội vàng đỡ ông: “Cha, cha bớt giận. Để con dạy dỗ nó.”
Lưu Thiết Trụ vừa lò dò bước ra, lập tức bị hai người anh tóm lấy đánh cho một trận nên thân. Sau đó, hắn bị đè xuống quỳ ngay trước linh cữu cha mình, không được phép đứng dậy.
Còn nhị thẩm – Cát Thúy Lan – cũng bị nhị gia gia mắng cho một trận tơi bời. Cuối cùng đành cúi đầu lặng lẽ đi xuống bếp nấu cơm, cùng đại bá mẫu và nhị bá mẫu lo bữa sáng.
Đại bá mẫu nấu một nồi cháo ngô lớn, hấp hai xửng màn thầu, nhị bá mẫu thái một chậu dưa muối nhỏ, xào một mâm khoai tây thái sợi, lại hầm một nồi bắp cải với đậu phụ.
Hôm nay là ngày đưa tang ông nội. Trời vừa sáng, người trong tộc họ Lưu lần lượt đến dùng bữa sáng, rồi cùng nhau tiễn ông ra mộ tổ.
Nguyên Xuân là con gái, không được theo vào đất tổ. Đoàn đưa tang vừa ra khỏi làng, đại bá mẫu và nhị bá mẫu liền dẫn cô về lại nhà.
Sau lễ hạ huyệt, giống hệt kiếp trước, sáng hôm sau nhị thúc nhị thẩm dắt cả nhà xách đồ đạc, quần áo, ngang nhiên xông vào nhà cô, muốn chiếm chỗ ở.
Nhưng… Nguyên Xuân đâu dễ để họ muốn gì được nấy?
Cô lập tức mời trưởng thôn, nhị gia gia, đại bá, nhị bá và cả hai vị trưởng bối có tiếng nói nhất trong tộc – tam thái gia và ngũ thái gia – cùng đến.
Cô vừa khóc vừa nói: “Tam thái gia, ngũ thái gia, trưởng thôn gia gia, nhị gia gia… Con không muốn để nhị thúc, nhị thẩm dọn vào nhà con đâu. Nhà con đã chia riêng rồi, đây là nhà của con, không phải của nhị thúc! Họ lấy quyền gì mà đòi ở đây chứ?”
…
Chú thích: Ở một số vùng Đông Bắc, người ta gọi "đại bá", "nhị bá", "tam bá" là "đại gia", "nhị gia", "tam gia" để thể hiện sự tôn trọng trong gia tộc.
Nhưng ở kiếp này, Nguyên Xuân đã kịp thời lấy tất cả.
Đây là tiền mà cha cô – Lưu Thiết Sinh – đã dùng cả mạng sống đánh đổi, vốn dĩ nên được dùng cho con gái ông. Một người em trai đã tách riêng sống riêng, lại còn dám tiêu xài tiền của anh mình, còn ngược đãi đứa con gái duy nhất mà anh trai để lại trên đời… hừ, thật là vô liêm sỉ đến cùng cực.
Sau khi gom vét sạch sẽ trong nhà, Nguyên Xuân quay về linh đường canh giữ linh cữu ông nội.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, đã có người gõ cửa.
Nguyên Xuân dụi mắt, ngáp một cái, lảo đảo ra mở cửa. Trước mắt là nhị gia gia và hai người con trai cùng con dâu của ông.
“Nhị gia gia, đại bá, đại bá mẫu, nhị bá, nhị bá mẫu ạ.” Nguyên Xuân ngoan ngoãn gọi từng người, rồi nhẹ nhàng nghiêng người nhường đường.
“Con cảm ơn bá mẫu ạ.”
“Ôi trời, đứa bé ngoan như thế này, mất cả cha lẫn ông, sau này biết sống sao đây…” Đại bá mẫu ôm lấy cô, vừa xót thương vừa lặng lẽ lau nước mắt.
Nhị gia gia thở dài, bước vào trong.
Kiếp trước, đại bá mẫu từng có ý muốn đón nguyên chủ về nuôi, nhưng dù sao họ cũng không thân bằng nhị thúc nhị thẩm. Mà nhị thúc thì lại nhanh tay hơn, dọn vào nhà nguyên chủ trước, đại bá mẫu muốn giành cũng chẳng kịp.
Về sau, bà vẫn thường đến thăm nguyên chủ nhưng nhị thúc, nhị thẩm thì rất giỏi đóng kịch. Trước mặt người ngoài, họ đối xử tử tế lắm, ngọt nhạt chăm sóc không thiếu điều gì. Chỉ đến khi không còn ai, mới lộ rõ bộ mặt thật: Lạnh lùng, khắt khe, tàn nhẫn.
“Nhị gia gia.” Nguyên Xuân bỗng thấp giọng nói, vẻ mặt lo lắng: “Nhị thúc với nhị thẩm đang ngủ trong phòng cha con, vẫn chưa dậy đâu ạ.”
Chân nhị gia gia khựng lại, nghiêm giọng hỏi: “Chúng nó không ra canh linh cữu cho cha à?”
“Không có. Tối qua sau khi mọi người đi hết, họ vào phòng cha con ngủ luôn. Còn tắt đèn, để mình con trong nhà chính canh linh cữu cho ông nội.”
Nhị gia gia tức đến đen mặt.
Ông lập tức xông vào trong, đập cửa ầm ầm quát lớn: “Lưu Thiết Trụ! Mày ra đây cho tao!”
“Mày nói tối qua sẽ canh linh cữu cho cha mày, là mày hứa đấy! Giờ mày để con bé một mình ngồi canh cả đêm, còn mày ngủ ngon trong phòng em trai? Mày có còn là người không! Đồ bất hiếu… khụ khụ khụ…”
Đại bá vội vàng đỡ ông: “Cha, cha bớt giận. Để con dạy dỗ nó.”
Lưu Thiết Trụ vừa lò dò bước ra, lập tức bị hai người anh tóm lấy đánh cho một trận nên thân. Sau đó, hắn bị đè xuống quỳ ngay trước linh cữu cha mình, không được phép đứng dậy.
Còn nhị thẩm – Cát Thúy Lan – cũng bị nhị gia gia mắng cho một trận tơi bời. Cuối cùng đành cúi đầu lặng lẽ đi xuống bếp nấu cơm, cùng đại bá mẫu và nhị bá mẫu lo bữa sáng.
Đại bá mẫu nấu một nồi cháo ngô lớn, hấp hai xửng màn thầu, nhị bá mẫu thái một chậu dưa muối nhỏ, xào một mâm khoai tây thái sợi, lại hầm một nồi bắp cải với đậu phụ.
Hôm nay là ngày đưa tang ông nội. Trời vừa sáng, người trong tộc họ Lưu lần lượt đến dùng bữa sáng, rồi cùng nhau tiễn ông ra mộ tổ.
Nguyên Xuân là con gái, không được theo vào đất tổ. Đoàn đưa tang vừa ra khỏi làng, đại bá mẫu và nhị bá mẫu liền dẫn cô về lại nhà.
Sau lễ hạ huyệt, giống hệt kiếp trước, sáng hôm sau nhị thúc nhị thẩm dắt cả nhà xách đồ đạc, quần áo, ngang nhiên xông vào nhà cô, muốn chiếm chỗ ở.
Nhưng… Nguyên Xuân đâu dễ để họ muốn gì được nấy?
Cô lập tức mời trưởng thôn, nhị gia gia, đại bá, nhị bá và cả hai vị trưởng bối có tiếng nói nhất trong tộc – tam thái gia và ngũ thái gia – cùng đến.
Cô vừa khóc vừa nói: “Tam thái gia, ngũ thái gia, trưởng thôn gia gia, nhị gia gia… Con không muốn để nhị thúc, nhị thẩm dọn vào nhà con đâu. Nhà con đã chia riêng rồi, đây là nhà của con, không phải của nhị thúc! Họ lấy quyền gì mà đòi ở đây chứ?”
…
Chú thích: Ở một số vùng Đông Bắc, người ta gọi "đại bá", "nhị bá", "tam bá" là "đại gia", "nhị gia", "tam gia" để thể hiện sự tôn trọng trong gia tộc.
2
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
