Chương 87
Đăng Ký Thi Khoa Cử!
Vương Trường Quý cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, ông ấy đi theo Bộ Phàm vào trong phòng. Hỏa Kỳ Lân rất thuần thục chạy đi bưng trà rót nước cho bọn họ.
Vương Trường Quý không khỏi cảm thán nói: "Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện!"
Hỏa Kỳ Lân lộ ra nụ cười vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, thân thể nhỏ bé hơi thi lễ nói: "Cảm ơn lão thôn trưởng gia gia đã khen ngợi!"
Bộ Phàm: "..."
Giả vờ đáng yêu thật đáng xấu hổ!
"Tiểu Phàm, vẫn là ngươi có phúc khí!" Vương Trường Quý cười đến đặc biệt thoải mái, có thể do người đã lớn tuổi rồi nên ông ấy cực kỳ yêu thích dáng vẻ vừa đáng yêu vừa dễ mến của mấy cô bé.
"Được rồi!" Bộ Phàm gãi gãi đầu: "Đúng rồi, lão thôn trưởng, lần này người đến tìm ta là có chuyện gì?"
"A, là như vậy, Thiết Đản, Nhị Cẩu và mấy hài tử cùng tuổi cũng nên đến trấn trên thử tay rồi!" Vương Trường Quý bưng chén trà nói.
Đi thử tay?
Bộ Phàm có chút phản ứng không kịp, nhưng sau đó hắn đã hiểu được lão thôn trưởng đang có ý gì.
"Ý của lão thôn trưởng là muốn đi thi khoa cử? Nhưng với học thức của bọn Thiết Đản thì có phù hợp không?" Bộ Phàm có chút chần chờ, hắn chưa từng thi khoa cử, nên cũng không rõ độ khó của khoa cử như thế nào.
"Khẳng định là không thành vấn đề!" Đôi mắt già của Vương Trường Quý đột nhiên phát ra hào quang, Ca Lạp thôn của bọn họ đã nhiều năm không có tú tài, hiện giờ trước mắt đang có một cơ hội, làm sao ông ta có thể không kích động đây?
"Các ngươi nói được, vậy thì khẳng định là không thành vấn đề, chẳng qua muốn tham gia kỳ thi khoa cử này có yêu cầu gì không? Ta nghe nói tham gia kỳ khoa cử này cần phải do tú tài tiến cử mới được, mà ta nhớ rõ là thôn của chúng ta không có tú tài!"
Mặc dù Bộ Phàm chưa từng thi khoa cử, nhưng hắn vẫn nghe được một ít chuyện về khoa cử.
"Cái này ngươi không cần lo lắng, chuyện tiến cử này sẽ do ta và mấy tộc trưởng khác nghĩ cách, trong thôn vất vả lắm mới vun trồng được mấy mầm non tốt. Mấy lão già chúng ta sao có thể bỏ mặc bọn chúng bị chôn vùi ở đây được?” Vương Trường Quý cười nói.
Thấy Vương Trường Quý đã nói như vậy, Bộ Phàm cũng không tiện nói thêm điều gì. Kỳ thật hắn cũng có thể đoán được đại khái rồi, chắc hẳn đám người Vương Trường Quý có người quen biết, sẽ lấy được tư cách tham dự hoặc là trực tiếp tiêu bạc để mua từ trên người bọn họ.
Nhưng những cái này vốn không phải là chuyện mà hắn nên quan tâm.
"Chỉ có một vấn đề, Tiểu Phàm à, bài thi khoa cử yêu cầu thí sinh phải viết bằng bút lông, ngươi xem phấn viết của ngươi không dùng được." Vương Trường Quý vừa nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói.
"Lão thôn trưởng, ta hiểu ý của người, trong khoảng thời gian này ta sẽ dạy bọn nhỏ dùng bút lông để viết chữ!" Nghe đến đây, sao Bộ Phàm còn không rõ lão thôn trưởng đang có ý gì chứ? Hắn lập tức gật đầu đồng ý.
"Vậy thì tốt rồi, bút lông giấy mực cứ giao cho mấy lão già chúng ta đi làm!" Vương Trường Quý vui vẻ cười, ông ta vẫn rất yên tâm đối với cách làm việc của Bộ Phàm.
Tiếp theo, Bộ Phàm lại nói một vài chuyện khoa cử với Vương Trường Quý, sau đó Vương Trường Quý thoải mái cáo từ rời đi.
Khoa cử!
Bộ Phàm sờ cằm.
Đệ tử có thể đạt được tiền đồ như vậy, hắn làm tiên sinh cũng vui vẻ ngóng trông. Chẳng qua đi ra ngoài lỡ như vậy lỡ gặp nguy hiểm thì biết làm sao bây giờ?
Xem ra phải truyền thụ cho bọn chúng một ít bí thuật phòng thân mới được.
...
Sáng hôm sau, Bộ Phàm đã gọi năm đứa nhỏ có thể đi lên trấn thi khoa cử tới, nói chuyện thi khoa cử cho bọn chúng nghe.
"Tiên sinh, chúng con có thể làm được không?" Vẻ mặt của Thiết Đản có chút căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự tin cho lắm.
Bốn đứa nhỏ khác cũng lộ ra bộ dáng kinh ngạc, trước kia chuyện đọc sách biết chữ vốn là điều mơ ước xa vời, bọn chúng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, chứ đừng nói là đi tham gia khoa cử giống như người đọc sách bình thường.
"Có gì phải sợ, đã quên bình thường ta dạy các ngươi như thế nào rồi sao? Phàm là gặp chuyện thì càng không nên hoảng sợ." Bộ Phàm thu tay nói.
Năm người Thiết Đản đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều nhao nhao cúi đầu xuống.
"Các ngươi cũng đừng tự tạo cho mình quá nhiều áp lực, cứ làm hết sức là được, cho dù không có kết quả gì, cũng cứ xem đây là tích lũy kinh nghiệm. Hơn nữa bây giờ còn mấy ngày nữa mới đến khoa cử, các ngươi vẫn còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị." Bộ Phàm hiểu được tâm trạng của mấy đứa nhỏ khi đối mặt với kỳ thi, lập tức dịu giọng an ủi: "Trong khoảng thời gian này, ta sẽ dạy các ngươi dùng bút lông để viết."
"Chúng con biết rồi!" Năm đứa nhóc Thiết Đản gật đầu thật mạnh.
Đợi đến khi mấy đứa nhóc ra khỏi phòng...
"Thiết Đản, ngươi nói xem chúng ta có thể làm được không?" Nhị Cẩu thấp giọng hỏi.
"Không được cũng phải được, tiên sinh đã tin tưởng chúng ta như vậy, chúng ta nhất định phải nỗ lực hết sức không thể khiến cho tiên sinh thất vọng được!" Ánh mắt của Thiết Đản kiên định nói.
"Đúng vậy, chúng ta không thể khiến cho tiên sinh thất vọng được."
Ánh mắt của Nhị Cẩu và ba đứa nhỏ khác cũng kiên định theo.
Mấy đứa nhỏ thì thầm với nhau, sao có thể qua mặt được thần thức của Bộ Phàm? Hắn lắc đầu, thật ra hắn chẳng hề lo lắng đối với chuyện mấy đứa nhỏ Thiết Đản có thể thi được hay không. Mặc dù hắn chưa từng thi khoa cử, nhưng đệ tử do hắn dạy ra khẳng định là không thua kém ai.
Ừm... hắn vốn cực kỳ tự tin như vậy đó!
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
