Chương 86
Đây Chính Là Tiên Nhân!
"Đây chính là Tiên nhân!" Trong mắt không ít hài tử bắt đầu sáng lên vì khao khát.
"Có cái gì mà hâm mộ? Chỉ cần đi theo tiên sinh chăm chỉ học tập, sẽ có một ngày các ngươi còn lợi hại hơn cả bọn họ nữa kìa!" Hỏa Kỳ Lân ngẩng đầu nhỏ lên nói.
"Thật sao?" Tiểu Thảo lộ rõ vẻ không tin, những hài tử khác cũng không tin. Tiên sinh chỉ dạy bọn họ học chữ, có khi sẽ còn dạy bọn họ cách đánh cờ vây, đánh đàn, vẽ tranh, nhưng những thứ này đâu có thể so sánh với Tiên nhân tu luyện tiên pháp?
"Các ngươi còn không tin? Ta nói cho các ngươi biết thư sinh lợi hại chân chính có thể phun một bãi nước miếng giết chết Tiên nhân đó!" Bộ dáng Hỏa Kỳ Lân rất nghiêm túc nói.
"Thật sự lợi hại như vậy?" Đám người Tiểu Thảo há to miệng đầy kinh ngạc, nhưng đương nhiên là bọn chúng vẫn không tin đâu. Mà đừng nói là đám con nít này không tin, ngay cả các hương thân xung quanh cũng không có ai tin tưởng cả. Sao thư sinh có thể lợi hại như vậy được? Còn có thể lợi hại hơn Tiên nhân biết phi thiên độn địa ư? Điều này làm sao có thể?
"Được rồi được rồi, nên lên lớp rồi, các ngươi đi tới trường tư thục với ta đi!"
Tất nhiên là Bộ Phàm đã nghe thấy những lời Hỏa Kỳ Lân nói, nhưng hắn cũng không coi là thật, chỉ cho là Hỏa Kỳ Lân có ý muốn để hắn truyền thụ pháp thuật tu tiên cho bọn nhỏ mà thôi. Chẳng qua bọn nhỏ đều không có linh căn, điều này hắn đã tự tay kiểm tra rồi.
"Manh chi si si, Bảo bố mậu ty, Phỉ lai mậu ty, Lai tức ngã mi. Tống tử thiệp Kỳ ..."
(Đây là năm câu đầu trong 《 Vệ Phong · Manh 》 1 thuộc cuốn Kinh Thi của Khổng Tử.
Nghĩa của nó là:
Một ngã ngơ ngáo không biết gì,
Ôm tiền đi mua tơ.
Chẳng phải đến mà mua tơ,
Đến là để tính với em việc vợ chồng.
Chàng đưa em đi ngang qua sông Kỳ.
Dịch thơ:
Dáng ngơ ngáo gã kia bước tới,
Ôm mớ tiền đến hỏi mua tơ.
Chẳng mua, chàng chỉ giả vờ
Để cùng tính chuyện tóc tơ duyên nghì
Chàng ấy đưa em qua sông Kỳ...)
Sáng sớm đã có tiếng đọc sách vang vọng trong ngôi làng nhỏ yên bình, tựa như ánh nắng ấm áp trong mùa đông, sưởi ấm tất cả trái tim của mọi người.
Trong một khoảnh khắc, rất nhiều dân làng bận rộn sẽ dừng công việc của họ lại và lặng lẽ lắng nghe âm thanh này. Bọn họ cũng không hiểu tại sao, mỗi khi nghe thấy tiếng đọc sách của trẻ con, trái tim của bọn họ sẽ lắng xuống, trở nên cực kỳ yên tĩnh và bình an.
Hơn nữa bọn họ còn chú ý đến một chi tiết nhỏ, đó là mỗi khi làm việc mà nghe thấy tiếng đọc sách của bọn trẻ, bỗng nhiên tinh thần mình sẽ hăng hái vô cùng, giống như trẻ ra hơn mười tuổi vậy.
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Chớp mắt đã đến lúc tan học, bọn nhỏ lần lượt lên tiếng chào tạm biệt rồi rời đi.
Mà Bộ Phàm cưỡi tiểu bạch lư, Hỏa Kỳ Lân ngồi ở phía trước chậm rãi đi về nhà.
"Ta có một con lừa lông ngắn, đến bây giờ ta cũng chưa từng cưỡi nó đi, có một ngày ta quyết tâm cưỡi nó đến chợ phiên, trong tay ta cầm chiếc roi da nhỏ, cõi lòng đang đắc ý dạt dào..."
Cái miệng nhỏ của Hỏa Kỳ Lân hát nghêu ngao, cái đầu nhỏ như quả dưa lúc lắc đong đưa sang trái sang phải, trên đầu buộc hai nhúm tóc nhỏ, có vẻ cực kỳ hoạt bát đáng yêu.
Nghe âm thanh non nớt sảng khoái kia của Hỏa Kỳ Lân, trong lòng Bộ Phàm không tự chủ được mà trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"A, ca ca, huynh xem, đó là lão thôn trưởng!" Ngón tay trỏ của Hỏa Kỳ Lân chỉ về phía trước, Bộ Phàm giương mắt nhìn lại, từ phía xa đã thấy Vương Trường Quý đang đứng trước cửa nhà hắn.
Tiểu bạch lư có đôi mắt rất tinh, nó đã lập tức tăng tốc chạy về phía đó, chẳng bao lâu sau, đã đến nơi.
"Lão thôn trưởng, người muốn tìm ta sao? Cứ trực tiếp đến tư thục là được rồi, không cần phải đợi ở trước cửa nhà ta như vậy!" Bộ Phàm xoay người một cái đã nhảy xuống từ trên lưng của tiểu bạch lư, lên tiếng chào hỏi với Vương Trường Quý.
"Đến tư thục không tiện lắm!" Vương Trường Quý khoát tay áo.
Thấy tư thế này, Bộ Phàm không cần hỏi cũng biết khẳng định là Vương Trường Quý tìm hắn có chuyện muốn nói rồi, hắn vội vàng mời Vương Trường Quý tiến vào trong nhà.
"Cây đào ngươi trồng không ngờ đã lớn như vậy rồi, lần sau kết quả nhớ cho ta mấy trái!" Đi qua sân, Vương Trường Quý nhìn cây đào lớn trong viện thì cảm thán nói.
"Lão thôn trưởng, không phải là ta không muốn để lại cho người, mà là ta cũng chưa từng được ăn quả của cái cây này!" Bộ Phàm cười khổ lắc đầu.
"Không thể nào, một gốc đào lớn như vậy còn không kết quả được sao?" Vương Trường Quý lại đánh giá cây đào: "Có phải do bón phân không đủ?"
"Không rõ lắm!" Bộ Phàm lắc đầu.
Bón phân sao? Hắn còn nhớ con tiểu bạch lư này mỗi ngày đều bón phân cho cây đào, nhưng cũng không thấy cây đào này có thay đổi gì.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
