Chương 88
Vương Lão Tứ Gây Họa!
...
Khoảng thời gian tiếp theo.
Bộ Phàm chẳng những dạy bọn nhỏ một ít công phu quyền cước, còn tận dụng một ít thời gian rảnh rỗi, dạy cho đám trẻ con trong tư thục cách dùng bút lông để viết chữ.
Những đứa trẻ bình thường đã quen với phấn, lúc sử dụng bút lông là lập tức sai sót ngay, hoặc là cầm bút lông quá chặt, hoặc là khi đặt bút xuống thì dùng lực quá mạnh, trực tiếp làm rách giấy.
Tình trạng này kéo dài trong mấy ngày, sau đó cuối cùng bọn trẻ cũng đã quen với cây bút lông kia rồi. Nhưng so với viết bằng bút lông, bọn chúng càng thích dùng phấn viết và vẽ trên chiếc bảng đen nhỏ hơn.
"Thôn trưởng, không hay rồi!" Ngày hôm nay Bộ Phàm đang dạy cho bọn nhỏ luyện chữ, đột nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh đầy vội vã của Hắc thúc. Ngay lúc đó, Hắc thúc chống một tay lên khung cửa thở hổn hển.
Những đứa trẻ nhao nhao nhìn qua từ trong tư thục.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Bộ Phàm đi qua hỏi.
"Là nhà Vương Lão Tứ..." Hắc thúc vừa định nói cái gì, lại chú ý tới bọn nhỏ nhìn về phía mình, nhất thời đã vội vàng ngậm miệng lại.
Bộ Phàm hiểu được Hắc thúc không muốn để cho bọn nhỏ nghe thấy.
Vương Lão Tứ... Hắn có quen biết người này, gã là con quỷ cờ bạc thối nát trong thôn, chẳng những đã nghiện đánh bạc lại còn thích uống rượu. Uống rượu thì cũng thôi đi, nhưng người này uống rượu vào là sẽ uống đến say khướt, cho nên mấy vụ đánh thê tử đánh con cái cũng là chuyện thường ngày ở huyện.
Hắn còn nhớ lần gần đây nhất mình đi xử lý chuyện của Vương Lão Tứ là vào khoảng hai tháng trước. Lúc ấy, Vương Lão Tứ đã liên tục cam đoan sẽ không đánh bạc, không uống rượu nữa.
Chẳng lẽ Vương Lão Tứ lại uống rượu đánh thê tử rồi?
"Ta ra ngoài một chút, các ngươi cứ luyện chữ trong tư thục đi."
Bộ Phàm muốn cùng Hắc thúc ra ngoài, đột nhiên một đứa bé trai đứng lên nói: "Tiên sinh, con cũng muốn đi với ngài!"
Bộ Phàm nhìn qua. Cậu bé này tên là Nhị Cẩu, là nhi tử thứ hai của Vương Lão Tứ. Bởi vì đứa nhi tử thứ nhất chưa đầy tháng đã chết, vì muốn dễ nuôi cho nên Vương Lão Tứ dứt khoát đặt một cái tên cực xấu cho đứa thứ hai.
"Được!" Bộ Phàm cũng không từ chối.
"Cái này không hay lắm đâu!" Vẻ mặt Hắc thúc có chút chần chờ.
Thấy thế, Bộ Phàm lập tức cảm thấy chuyện lần này dường như không đơn giản: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hắc thúc nhìn Nhị Cẩu một cái, sau đó thấp giọng thì thầm vài câu bên tai hắn. Bộ Phàm biến sắc.
"Nhị Cẩu, ngươi cứ ở lại tư thục đi!"
"Tiên sinh, con làm nhi tử, có quyền được biết trong nhà mình đã xảy ra chuyện gì!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Cẩu nghiêm trang nói.
"Vậy được rồi, tùy ngươi. Nhưng ta phải nói trước ngươi có thể đi theo ta, chỉ có điều lúc đến nơi, ngươi tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều nghe lời ta, biết chưa?"
Bộ Phàm khoát tay áo, dù sao chuyện này đã náo loạn lớn như vậy, sớm muộn gì Nhị Cẩu cũng sẽ biết mà thôi.
"Cảm ơn tiên sinh!" Nhị Cẩu chắp tay nói.
...
Rất nhanh bọn họ đã tới được nhà của Vương Lão Tứ. Ngay lúc này đang có không ít hương thân tụ tập lại, nam nhân cầm cuốc, xẻng, nữ nhân cầm gậy gỗ, trực tiếp chặn trước cửa nhà Vương Lão Tứ, mà đối diện với nhóm hương thân chính là một đám hán tử mình trần xa lạ.
Đám hán tử mình trần này đang hướng ánh mắt hung ác nhìn về phía thôn dân.
"Ta khuyên các ngươi nếu thức thời thì nên tránh ra một chút, nếu không, một khi động thủ thì mấy huynh đệ chúng ta sẽ không nương tay đâu!" Một tráng hán khôi ngô dẫn đầu uy hiếp nói.
Nhóm hương thân bị dọa như vậy, cánh tay đang cầm nông cụ cũng không khỏi run rẩy, thậm chí có một số thôn dân còn theo bản năng lùi về phía sau một chút.
Nói thật đối mặt với một đám người hung thần ác sát như vậy, bảo bọn họ không sợ tuyệt đối là giả.
"Ta xem ai dám!" Bộ Phàm trầm giọng quát, sau đó sải bước đi lên phía trước.
"Thôn trưởng!"
"Thôn trưởng, cuối cùng ngài cũng tới rồi!"
Một đám hương thân vừa thấy hắn tới thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lúc nhất thời tất cả không còn run rẩy sợ hãi như vậy nữa.
"Ngươi chính là thôn trưởng của thôn này?" Hán tử khôi ngô kia hơi ngẩn ra, gã không ngờ thôn trưởng Ca Lạp thôn lại trẻ tuổi như vậy.
"Ngươi đến đúng lúc lắm, Vương Lão Tứ thôn các ngươi nợ sòng bạc chúng ta mười lượng bạc, nếu hôm nay hắn còn chưa có bạc trả vậy thì đem thê tử hắn bán cho sòng bạc chúng ta."
"Giấy trắng mực đen đều viết ở trên đó!" Hán tử khôi ngô cầm lấy một tờ giấy nợ, bày ra trước mặt Bộ Phàm.
Bộ Phàm chỉ nhìn lướt qua tờ giấy nợ kia, ánh mắt đã nghiêm túc dừng lại trên người Vương Lão Tứ đang run rẩy ở một bên.
"Giỏi lắm, Vương Lão Tứ, ngươi thật sự giỏi lắm, lần trước ngươi đã đồng ý với ta cái gì? Còn chưa tới hai tháng đã quên rồi sao? Lần này ngươi chẳng những đi đánh bạc mà còn đem thê tử nhà mình đi đặt cược?"
Vương Lão Tứ không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ biết cúi đầu xuống.
"Nương!" Nhị Cẩu lập tức lao vào sân.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
