TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 83
Nhặt Được Muội Muội!

"Xem ra phải tìm y phục vừa người cho ngươi mới được?"

"Chủ nhân, người không ghét nô tỳ?" Hỏa Kỳ Lân lập tức vui vẻ ra mặt.

"Dừng lại! Về sau đừng gọi ta là chủ nhân, càng không được tự xưng là nô tỳ!" Bộ Phàm xụ mặt, vội vàng gắt lời Hỏa Kỳ Lân nói.

Đây còn đỡ, trước kia lúc Hỏa Kỳ Lân chưa hóa thành hình người, mấy loại danh xưng cách gọi này hắn nghe vào trong tai cũng không có cảm giác gì, nhưng hôm nay, bị một tiểu bố đinh gọi là chủ nhân, hắn lại có cảm giác bản thân là cầm thú.

"Vì sao, có phải chủ nhân không cần nô tỳ hay không?" Ánh mắt to ngập nước kia của Hỏa Kỳ Lân lập tức trở nên ướt át.

Bộ Phàm: "..."

Thay đổi này cũng quá nhanh đi? Mới vừa rồi còn bày ra bộ dáng vui vẻ, bây giờ lại chuyển sang bộ dáng khóc lóc rồi.

"Được rồi, đâu phải là ta không cần ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã hóa thành hình người, cách xưng hô trước kia không thể dùng lại được!" Bộ Phàm hít sâu một hơi, lại dùng giọng nói an ủi đứa nhỏ để nói với Hỏa Kỳ Lân. Nếu là trước kia, Hỏa Kỳ Lân bày ra bộ dáng này, hắn đã sớm tung một cước đạp bay nó rồi, nhưng hôm nay... là có chuyện gì vậy?

Hay hắn cũng là nhan cẩu (*) ? Làm sao có thể. Hắn chỉ là không có sức miễn dịch đối với đứa nhỏ mà thôi.

(*) Nhan cẩu chỉ người bị nhan sắc làm cho mê muội, không có sức đề kháng đối với nhan sắc.

"Vậy phải gọi người là gì?" Hỏa Kỳ Lân chớp đôi mắt to nói.

"Ca ca đi!" Bộ Phàm suy nghĩ một chút sau đó nói: “Về sau, ngươi dự định dùng trạng thái hình người này tiếp tục sinh sống, hay là khôi phục lại bộ dáng trước đó?"

"Đương nhiên là lấy bộ dáng bây giờ rồi!"

Hỏa Kỳ Lân cũng không phải đồ ngốc, trước kia đại năng ẩn sĩ mặc dù đối với nó không tệ, nhưng nói chuyện đều lạnh nhạt, khi nó làm chuyện sai, hắn còn nổi giận với nó nữa, đâu có dịu dàng như bây giờ?

Quả nhiên, lời Hồ Yêu tộc nói cũng không hoàn toàn sai. Tu sĩ Nhân tộc vẫn thích dáng vẻ hoá hình của Yêu tộc bọn chúng.

"Vậy ta sẽ sắp xếp cho ngươi một thân phận!" Bộ Phàm sờ sờ cằm: "Nhưng lỗ tai của ngươi có chút phiền phức."

"Chủ nhân..." Hỏa Kỳ Lân vừa định nói chủ nhân, đã nhận lấy ánh mắt nghiêm túc của Bộ Phàm, lập tức ngưng miệng.

"Ca ca, ngươi nói hai cái này sao? Đây không phải lỗ tai, mà là sừng kỳ lân, lỗ tai của ta ở chỗ này!"

Bàn tay nhỏ của Hỏa Kỳ Lân bẻ hai cái sừng ra sau đầu, lại xốc những sợi tóc hai bên lên, đúng là đã lộ ra hai cái lỗ tai nhỏ xinh xắn.

Vẻ mặt của Bộ Phàm dại ra. Hóa ra đây không phải tai mèo!

Tại sao lại có cảm giác ảo tưởng vừa sụp đổ nhỉ?

"Ca ca, có phải ngươi cảm thấy hai cái sừng kỳ lân này chướng mắt hay không? Thật ra hai cái sừng kỳ lân này có thể thu nhỏ!"

Cũng không biết Hỏa Kỳ Lân làm thế nào, chỉ thấy sau khi cặp sừng trên đầu nàng phát ra một tia ánh sáng nhỏ yếu, chúng đã từ từ thu nhỏ dần. Nhưng dù cặp sừng đã thu nhỏ lại không ít, chỉ cần cẩn thận quan sát một phen, vẫn có thể nhìn thấy rõ hai cái sừng nhỏ kia ở trên đầu Hỏa Kỳ Lân.

"Để ta cuốn tóc cho." Bộ Phàm suy nghĩ một lúc, sau đó đi lên phía trước, trực tiếp cuốn hai cục tròn trịa ở trên đầu Hỏa Kỳ Lân.

Đây là kiểu tóc hắn nhìn thấy ở trên đầu của hầu hết nhóm tiểu cô nương tuổi còn hơi nhỏ đi học tại trường tư thục, mặc dù chưa từng học, nhưng vẫn có thể bắt chước mấy phần.

Một cử động nhỏ Hỏa Kỳ Lân cũng không dám, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, mặc kệ cho Bộ Phàm chơi đùa trên đầu nàng.

"Được rồi, nhìn một chút xem thế nào? Có thích không?" Bộ Phàm hài lòng gật đầu.

Hỏa Kỳ Lân bước chân ngắn nhỏ, chạy đến bên cạnh vạc nước phía trước, nhìn bóng ngược của mình trong nước, lại dùng bàn tay nhỏ sờ lên hai cái cục trên đầu.

"Thích lắm!"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hỏa Kỳ Lân vui vẻ trở lại, Bộ Phàm cũng cười.

Coi như nhặt được một đứa muội muội cũng không tệ.

...

Ngày hôm sau, chuyện Bộ Phàm nhặt được một tiểu cô nương ở trong núi, rất nhanh đã truyền đến trong thôn. Thân thế của tiểu cô nương này cực kỳ bi thảm, lúc mẫu thân sinh nàng đã chết vì khó sinh, về sau phụ thân nàng lại cưới mẹ kế.

Lúc mới bắt đầu, người mẹ kế kia đối xử với nàng cực kỳ tốt, nhưng ai có thể ngờ được sau khi mẹ kế có đệ đệ, bà ấy đã bắt đầu thay đổi, thường xuyên đánh chửi nàng, còn không cho nàng ăn cơm.

Mãi cho đến lúc tiểu cô nương bị bệnh nặng, phụ thân ruột và mẹ kế cảm thấy tiểu cô nương này sống cũng không được lâu nữa, bèn dứt khoát ném thẳng vào trong núi, để tiểu cô nương tự sinh tự diệt.

Vì sống sót, tiểu cô nương nọ mang theo thân thể bệnh nặng của mình, đi từng bước một, cuối cùng đã đi tới mức không thể di chuyển được nữa, mới ngã trên mặt đất.

Có lẽ mạng của tiểu cô nương này còn chưa đến đường cùng. Ngay lúc tiểu cô nương sắp chết, lại vừa vặn gặp phải tiểu thôn trưởng lên núi hái thuốc. Nghe nói tiểu thôn trưởng gặp được tiểu cô nương này, trong lòng nhớ tới quá khứ của mình nên đã giữ tiểu cô nương ở lại.

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.