Chương 59
Hạo Nhiên Chính Khí!
"Có!" Bọn nhỏ cứ như là đã diễn tập rất tốt từ trước rồi, chỉ thấy đứa nào đứa nấy đều đồng loạt gật đầu, trong ánh mắt lóe ra quang mang như sao.
"Sau này ta chẳng những sẽ dạy các ngươi đọc sách biết chữ, còn có thể dạy các ngươi chơi cờ, vẽ tranh, đánh đàn. Các ngươi theo ta." Bộ Phàm dẫn theo những đứa nhỏ này đi tới một căn phòng khác bên trong tư thục, nơi này có đặt một cái bàn, trên bàn có bày một cây ngọc cầm.
"Tiên sinh, đây là cái gì vậy?" Không biết vì sao khi Tiểu Thảo nhìn thấy những cây ngọc cầm này thì trong lòng đặc biệt thích thú, mặc dù nàng cũng không biết chúng là cái gì.
Không ít đứa nhỏ cũng nhao nhao ném ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
"Cái này gọi là ngọc cầm!" Bộ Phàm ngồi phía trước một cây ngọc cầm, dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên cây đàn, hơi gảy dây đàn, khiến cho từng âm thanh dễ nghe động lòng người cũng theo đó mà chậm rãi truyền ra.
Những đứa trẻ đều nghe đến nỗi kinh ngạc. Mặc dù bọn chúng nghe không hiểu khúc nhạc này có nghĩa là gì, nhưng đứa nào cũng cảm thấy âm thanh này rất dễ nghe.
"Tiên sinh, ta muốn học cái này!" Ánh mắt Tiểu Thảo sáng lên nói.
"Ta cũng muốn học!" Nhiều đứa bé gái cũng muốn học đàn.
"Không cần vội, sau này sẽ dạy cho các ngươi." Bộ Phàm cười nhạt nói.
Sau đó, hắn lại dẫn bọn nhỏ đến phòng cờ vây đã được bố trí xong xuôi, trong phòng cờ cũng bày mấy cái bàn, trên bàn đặt cờ vây.
Bọn nhỏ nghi hoặc không biết đây là cái gì, nhưng dưới sự giải thích của Bộ Phàm, rất nhanh chúng nó đã biết đây là một loại trò chơi có tên cờ vây.
Cứ như thế trong lúc không hề chú ý, thời gian đã đến trưa, bọn nhỏ luyến tiếc rời đi. Sau khi trở về, bọn chúng lập tức một năm một mười kể lại toàn bộ những chuyện mình đã nhìn thấy ở tư thục cho phụ mẫu của bọn chúng nghe.
Nhiều dân làng nghe xong cũng thấy mơ hồ.
Vẽ thì bọn họ có thể hiểu được, nhưng ngọc cầm, cờ vây kia là cái quỷ gì?
Sau khi chạy đi hỏi một số người có kiến thức trong làng, cả nhóm mới biết, đó là thứ mà chỉ những người đọc sách mới có thể chơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, dân làng càng thêm tin tưởng vào chuyện xây dựng trường tư thục của tiểu trưởng thôn.
Lúc trước, khi chuyện Ca Lạp thôn bọn họ muốn dựng trường tư thục được truyền ra, chờ đến lúc mấy thôn xung quanh biết tin người dự định xây dựng trường tư thục là ai, tất cả đều tỏ vẻ hoài nghi, thậm chí còn cảm thấy đó cũng không phải là tư thục, mà là một cái nhà trẻ.
Loại thái độ này khiến dân làng Ca Lạp thôn tức giận đến nỗi muốn đi nói lý với đám người ấy.
Nhưng bọn họ không đủ lực lượng.
Về sau khi ngẫm nghĩ một hồi, bọn họ lại quyết định vẫn nên thôi đi, có thể trợ giúp bọn nhỏ biết được từng nào chữ thì hay từng ấy.
Nhưng không ngờ tiểu thôn trưởng chẳng những dạy bọn nhỏ đọc sách biết chữ, còn có thể dạy bọn chúng những thứ mà chỉ có ít người đọc sách mới có thể chơi.
Đây chính là những thứ mà mấy trường tư thục khác không có, chỉ tư thục của thôn bọn họ mới có.
Càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng tự tin.
Sau này, con cái của bọn họ cũng là một người đọc sách có văn hóa, có thể diện rồi.
...
Vào ban đêm.
Ngày khai giảng sắp đến gần.
Bộ Phàm đang cân nhắc xem đến cùng là nên dạy cái gì cho bọn nhỏ thì tốt.
Về sách dạy học, đúng là hắn có không ít, ví dụ như Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Đệ Tử Quy, Thiên Tự Văn ... vân vân.
"Ừm, dạy Đệ Tử Quy đi!" Sau khi mài mực xong, Bộ Phàm cẩn thận nhấc bút lông lên, nét mực mượt như nước chảy mây trôi từ từ xuất hiện trên giấy Tuyên Thành.
Trong khi đó, bên dưới gốc cây đào trong sân.
Hỏa Kỳ Lân đang tu luyện, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức bàng bạc truyền ra từ trong phòng, khiến nó sợ tới mức phải vội vàng ngừng tu luyện.
"Có chuyện gì vậy?" Hỏa Kỳ Lân biến sắc, quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Bộ Phàm.
Lẽ nào là?
Nó bước nhanh tới trước cửa phòng ngủ của Bộ Phàm nhìn vào bên trong. Chỉ thấy Bộ Phàm đang cầm bút lông cắm cúi viết thư, quanh thân tản ra một luồng kim quang nhàn nhạt.
Hạo Nhiên Chính Khí!
Hỏa Kỳ Lân nhìn đến ngây người.
"Cuối cùng cũng xong!" Nhìn Đệ Tử Quy trên giấy Tuyên Thành, Bộ Phàm thoáng hít sâu một hơi, sau đó gật đầu hài lòng.
Thật không may là sinh chẳng gặp thời, nếu như hắn được sinh ra trong một thế giới cổ đại bình thường thì dựa vào thủ pháp viết chữ đẹp này kiểu gì hắn cũng có thể lên làm một vị đại sư thư pháp.
"Tiểu Hoàng, ngươi đứng ở ngoài cửa làm gì vậy? Ngươi vào đây, xem ta viết thế nào?" Bỗng nhiên Bộ Phàm chú ý đến Hỏa Kỳ Lân đang đứng ở ngoài cửa, hắn lập tức cầm tờ giấy Tuyên Thành lên cho nó nhìn xem.
Vừa nhìn thấy chữ trên giấy Tuyên Thành, chữ viết như nước chảy, khí thế như cầu vồng, máu trong cơ thể Hỏa Kỳ Lân lập tức bốc lên, bị một luồng lực lượng vô hình áp chế đến không cách nào nhúc nhích được dù chỉ nửa phân.
Bộ Phàm cũng không chú ý sự thay đổi trên mặt Hỏa Kỳ Lân, thấy Hỏa Kỳ Lân cứ đứng yên không nhúc nhích, hắn chỉ cho rằng yêu thú thì làm sao hiểu được thư pháp.
"Suýt nữa thì quên mất, ngươi là yêu thú thì làm sao hiểu được thư pháp của Nhân tộc?" Bộ Phàm thu hồi tờ giấy Tuyên Thành trên tay, sau đó lắc đầu nói.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
