Chương 60
Hỏa Kỳ Lân Quyết Tâm!
Cả người Hỏa Kỳ Lân cứ như là bị rút hết hồn phách rồi, toàn thân đều đang run rẩy.
Quá kinh khủng.
Nếu không phải Bộ Phàm đã cất tờ giấy Tuyên Thành nọ đi, chỉ sợ lúc nãy hồn của nó cũng bị hút đi mất rồi.
Chẳng lẽ đây là Đại Nho tu sĩ của Nhân tộc – tồn tại mà phụ thân từng nói đến?
Phải biết rằng, giữa những tu sĩ kia cũng có phân chia, người tu luyện đạo pháp được gọi là tu tiên giả, người tu luyện Phật pháp được gọi là hòa thượng, cùng với tu sĩ Nho đạo tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí.
Mà Yêu tộc bọn chúng vốn không e sợ tu tiên giả, cũng không e sợ hòa thượng, nhưng lại e sợ tu sĩ Nho đạo tu luyện ra Hạo Nhiên Chính Khí này.
Bởi vì mỗi một bức họa, mỗi một con chữ được viết ra từ trong tay tu sĩ Nho đạo hoàn toàn có thể chấn sát Yêu tộc chúng nó.
Cũng may tu sĩ Nho đạo có thể tu luyện ra Hạo Nhiên Chính Khí cũng không nhiều, so với tu sĩ – mấy tồn tại kiểu như vậy tuyệt đối là đã ít lại càng thêm ít - nhưng mỗi tu sĩ Nho đạo có thể tu luyện ra Hạo Nhiên Chính Khí lại là tồn tại cực kỳ khủng bố.
Hơn nữa dựa vào bộ thư pháp vừa rồi, nó có thể rõ ràng cảm nhận được Bộ Phàm này tuyệt đối không phải là tu sĩ Nho đạo vừa mới tu luyện ra Hạo Nhiên Chính Khí.
Nghe phụ thân nó nói, dưới tình huống bình thường tu sĩ Nho đạo vừa mới tu luyện ra Hạo Nhiên Chính Khí rất khó viết được Hạo Nhiên Chính Khí lên giấy, mà người có thể làm được điều này, đa số đều là Đại Nho.
Thêm nữa, muốn biết Đại Nho mạnh hay yếu thì phải xem bọn họ có thể dùng Hạo Nhiên Chính Khí viết được bao nhiêu chữ trên giấy. Nhưng nghĩ đến những chữ chiếm đầy cả mặt giấy, đếm cũng không đếm xuể, được viết trên tờ Tuyên Thành vừa rồi, Hỏa Kỳ Lân chợt có cảm giác tứ chi mình cũng đang run rẩy.
Chẳng lẽ tu sĩ Nhân tộc trước mắt còn lợi hại hơn cả Đại Nho?
Phải biết rằng, ngay cả phụ thân của nó khi gặp được Đại Nho cũng phải cung kính gọi một tiếng "tiền bối" đó!
Vậy tu sĩ Nhân tộc trước mắt, rốt cuộc là loại tồn tại gì đây?
Khó trách lúc trước tu sĩ Nhân tộc này lại có thể thi triển ra thủ đoạn ngoài sức tưởng tượng trên người Chu bà tử, hóa ra đối phương đúng là đại năng ẩn sĩ!
"Lúc trước còn ở trước mặt ta giả bộ là người mới cái gì cũng không hiểu, còn nói mình không phải cao thủ ẩn sĩ, bây giờ rốt cuộc cũng chịu ngả bài rồi đây! Quả nhiên phụ thân nói đúng, tu sĩ Nhân tộc lợi hại nhất chính là ẩn nấp trong phàm nhân giả heo ăn thịt hổ."
Trong lòng Hỏa Kỳ Lân vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
"Nhưng phụ thân cũng nói, ẩn sĩ Nhân tộc từ trước đến nay đều không thích bị người khác đoán ra thân phận của bọn họ, nếu không sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng nếu không vạch trần bọn họ thì lại có thể đạt được đại cơ duyên từ trên người bọn họ." Nghĩ đến đây, hai mắt của Hỏa Kỳ Lân lập tức lóe sáng.
Tu sĩ Nho đạo không giống với những tu sĩ khác, bọn họ càng am hiểu cảm ngộ thiên đạo hơn.
Mỗi con chữ bọn họ viết ra, mỗi bức họa bọn họ vẽ được, thậm chí là mỗi khúc đàn hay mỗi nước cờ đều ẩn chứa thiên địa lực lượng pháp tắc của vạn vật.
Tương truyền Yêu tộc bọn chúng có một vị Yêu tổ. Mấy vạn năm trước, đối phương cũng chỉ là một con tiểu hồ ly bình thường, bởi vì gặp phải thợ săn bắn trúng bị thương mà chạy trốn đến nhà một thư sinh, thư sinh kia thấy Yêu tổ đáng thương đã thu lưu nó.
Sau này, thư sinh kia tu luyện ra Hạo Nhiên Chính Khí, trở thành một tu sĩ Nho đạo, Yêu tổ đã đi theo thư sinh kia mấy chục năm. Trong một lần tình cờ, thư sinh kia vẽ cho Yêu tổ một bức tranh chữ, cũng ban cho văn tự là Cửu Vĩ.
Sau lần ấy, Yêu tổ vốn từ một tiểu hồ ly bình thường đã thức tỉnh huyết mạch Cửu Vĩ Yêu Hồ rồi tham ngộ Cửu Vĩ Đồ, từng bước trở thành Yêu tổ.
Bây giờ bức Cửu Vĩ Đồ nọ vẫn là bảo vật trấn tộc của Hồ tộc.
"Nếu ta có thể đạt được chí bảo giống như Cửu Vĩ Đồ, chẳng phải ta cũng có thể trở thành tồn tại giống như Yêu tổ trước kia sao?" Ánh mắt Hỏa Kỳ Lân liên tục chớp động.
"Không được, như vậy thì quá trực tiếp rồi, khẳng định là cao nhân sẽ không cho đâu, nghe đồn vị Cửu Vĩ Yêu tổ kia phải hầu hạ phục vụ vị thư sinh nọ rất lâu mới có được Cửu Vĩ Đồ!" Trong đầu Hỏa Kỳ Lân bỗng hiện lên một ý tưởng, sau đó không nói hai lời nó đã quỳ gối trước mặt Bộ Phàm.
Một màn này đã làm Bộ Phàm nhìn mà choáng váng.
Con Hỏa Kỳ Lân này đang làm cái gì vậy?
Làm sao lại quỳ xuống rồi?
"Chủ nhân, sau này người có gì phân phó, chỉ cần mở miệng nói là được."
Chỉ thấy một con chó nhỏ màu vàng rất nghiêm túc quỳ gối trước mặt hắn, nhưng loại hình ảnh này có nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị vô cùng.
"Nói! Có phải ngươi đã gây ra tai họa gì ở bên ngoài rồi? Là ăn vụng gà nhà thẩm gia Vương Nhị, hay là bắt nạt đứa nhỏ nhà ai khóc?" Bỗng nhiên Bộ Phàm nghĩ tới cái gì, hắn lập tức nhéo lỗ tai Hỏa Kỳ Lân, chất vấn hỏi.
"Không có?" Ánh mắt của Hỏa Kỳ Lân né tránh.
"Ha ha, xem ra đã bị ta đoán đúng rồi, phạt ngươi tháng này không cho ra cửa!" Bộ Phàm nghiêm túc nói.
"Chủ nhân, ta thật sự không có!" Hỏa Kỳ Lân khóc không ra nước mắt.
Bên ngoài viện, dưới gốc đào.
Tiểu bạch lư màu trắng nghe thấy động tĩnh trong phòng, sau khi tiểu một bãi dưới gốc cây đào, nó chậm rãi nhắm hai mắt xuống.
...
3
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
