TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Tham Quan Tư Thục!

Vốn dĩ Bộ Phàm muốn dùng tiểu viện kia của mình để làm trường tư thục, nào ngờ đám trẻ con muốn đến tư thục đọc sách biết chữ quá nhiều, tiểu viện kia của hắn căn bản không thể chứa được nhiều người như vậy. Cuối cùng vẫn là địa chủ đầu tiên trong thôn - Tống viên ngoại - ra mặt, ông ấy trực tiếp nhường một gian tiểu viện hẻo lánh ở phía Đông Nam cho Bộ Phàm dùng làm trường tư thục, thậm chí còn hào phóng cho bọn họ một chút bàn ghế.

Bộ Phàm biết Tống viên ngoại làm như vậy chỉ vì thanh danh, nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ cần có tâm thì cho dù có vì danh lợi cũng đã làm sao?

Sau đó, Bộ Phàm bắt đầu đi chuẩn bị chuyện xây dựng trường tư thục.

Vương Trường Quý cùng với các tộc trưởng trong thôn tới hỏi Bộ Phàm có cần cái gì không, nếu như bọn họ đã mở miệng nói như vậy thì Bộ Phàm cũng không từ chối, hắn nhanh chóng liệt kê những thứ mình cần thành danh sách để đám người Vương Trường Quý xem qua.

"Cờ vây? Ngọc cầm? Tiểu Phàm, ngươi muốn những thứ này chẳng lẽ cũng dự định dạy đám hài tử kia những thứ này luôn?" Vương Trường Quý chần chờ nói.

"Đúng vậy, chỉ dạy đọc sách biết chữ thì quá đơn điệu rồi, có thời gian ta còn có thể dạy chúng những thứ khác, coi như mở rộng kiến thức trên một ít phương diện cho đám nhỏ này."

Bộ Phàm gật đầu, đây là do hắn vẫn sợ đám người Vương Trường Quý giật mình quá mức, nếu không hắn còn dự định truyền thụ một ít kỹ năng khác cho đám nhỏ cơ.

Vương Trường Quý không hiểu cái gì gọi là phương diện kiến thức, nhưng ông ấy lại hiểu được một điều... cờ vây và ngọc cầm, rốt cuộc là tiểu thôn trưởng này có biết hay không?

"Cái này... Tiểu Phàm, cờ vây và ngọc cầm sẽ do ai dạy?" Vương Trường Quý nói.

"Cái này còn cần phải hỏi ư, đương nhiên là ta dạy rồi!" Bộ Phàm nói.

Khóe miệng Vương Trường Quý co giật, quả nhiên là vậy: "Những thứ này ngươi cũng dạy được sao?"

"Biết một chút thôi! Coi như miễn cưỡng đủ dùng!” Bộ Phàm khách khí nói.

"Thôi được rồi!" Trong mắt Vương Trường Quý, Bộ Phàm nhiều nhất chỉ biết được một chút lông gà vỏ tỏi, có dạy cho bọn nhỏ cũng không sao, coi như là chơi đùa đi.

Cho đến khi Bộ Phàm bố trí xong tư thục, đám người Vương Trường Quý lập tức bị phương pháp giảng dạy của Bộ Phàm làm cho khiếp sợ. Bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, hóa ra hắn còn có thể giảng dạy như vậy!

...

Nửa tháng sau.

Ngày đến tư thục đã được xác định.

Tất cả dân làng đều phấn khởi, không ít trẻ con cũng rất mong chờ ngày đến tư thục này, thậm chí có một số đứa trẻ còn lén lút chạy ra ngoài tư thục, thăm dò một chút muốn xem tư thục là như thế nào.

Cổ nhân vốn đã khắc sự sùng kính đối với chữ nghĩa vào trong xương cốt, nói đơn giản là vạn vật trong mắt bọn họ đều là thứ thấp hèn, chỉ có đọc sách là cao quý.

Bộ Phàm đi ra từ trong tư thục, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, không ít đứa trẻ đều đồng loạt cung kính nói: "Xin chào tiên sinh!"

Đây là phụ mẫu bọn chúng dạy bọn chúng, bọn họ nói sau này ở trong tư thục mỗi khi nhìn thấy Bộ Phàm thì không được gọi là thôn trưởng, phải gọi là tiên sinh, đây là một loại tôn trọng Bộ Phàm.

"Các ngươi muốn nhìn thì cứ vào bên trong mà nhìn, không cần phải đứng ở bên ngoài như thế!" Bộ Phàm nhìn những đứa nhỏ này, sau đó cười nói.

"Tiên sinh, chúng ta thật sự có thể đi vào sao?" Một đứa bé trai gầy mắt hí háo hức hỏi.

"Có cái gì mà không được chứ?" Bộ Phàm tươi cười gật đầu.

"Thật tốt quá!"

Mặc dù những đứa nhỏ này vô cùng hưng phấn, nhưng sau khi đi vào tư thục, bọn chúng lập tức yên tĩnh lại, thậm chí còn rón rén đi từng bước, cứ như sợ sẽ quấy rầy ai đó vậy.

Chẳng qua ánh mắt của bọn chúng lại sáng lấp lánh hẳn lên, nhìn cái gì cũng có vẻ hưng phấn tò mò.

Đây là nơi sau này bọn chúng sẽ đi tới đọc sách biết chữ đó.

Bước vào phòng học, nhìn vào dãy bàn, ghế đẩu được sắp xếp gọn gàng, lại nhìn trên tường được treo một cái bảng đen to lớn, thậm chí phía trên mỗi bàn đều đặt một chiếc bảng đen nhỏ, những đứa trẻ này không dám chạm vào những thứ được bố trí ở nơi này, nhưng chúng chỉ nhìn thôi cũng thấy cực kỳ thích thú.

Trước kia bọn chúng đã từng đến các trường tư thục khác xem qua, nhưng bọn chúng cũng chỉ dám nhìn lén từ bên ngoài.

So sánh với trải nghiệm trong quá khứ, tất cả những thứ trước mắt này mang đến cảm giác có chút giống nhau, nhưng lại có chút khác nhau.

"Đây là bảng đen, sau này ta sẽ dùng cái này để dạy các ngươi biết chữ!" Bộ Phàm biết bọn nhỏ đang nghi hoặc cái gì, hắn lập tức đi tới phía trước bục giảng, cầm viên phấn đặt lên trên bảng đen, chậm rãi vẽ vài đường. Hắn cũng không viết cái gì, bởi vì hắn có viết thì đám nhỏ này cũng không hiểu, nhưng vẽ một bức tranh diễn tả lại cảnh tượng những đứa nhỏ này vui vẻ khi vừa bước vào tư thục lúc nãy thì được.

"Đây là ta sao?" Một đứa trẻ chú ý đến một đứa nhỏ có bộ dạng tương tự như nó xuất hiện trên bảng đen, cái miệng nhỏ nhắn lập tức há to nói.

"Cái này là ta!"

Nhiều đứa nhỏ cũng tìm thấy nhân vật tương ứng của mình ở trên bảng đen.

"Tiên sinh, ngài thật lợi hại!" Những đứa trẻ này lần lượt tỏ vẻ sùng bái.

"Các ngươi có muốn học không?" Bộ Phàm ho khan một tiếng hỏi.

2

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.