TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 57
Lựa Chọn Rất Chính Xác!

Sau khi hỏi liên tục vài vấn đề, Bộ Phàm vẫn trả lời một cách dễ dàng...

"Thì ra câu này còn có tầng ý nghĩa này!" Chu tộc trưởng giật mình hiểu ra, nói thật không chỉ có ông ta mà nhóm tộc trưởng khác nghe Bộ Phàm nói xong cũng giống như kẻ say rượu, vẻ mặt cũng bừng tỉnh, trong lòng không khỏi có chút bội phục.

【Giá trị hảo cảm của hảo hữu Lý tộc trưởng với ngươi là 80】

【Giá trị hảo cảm của hảo hữu Vương Trường Quý với ngươi là 90】

【Giá trị hảo cảm của hảo hữu Chu tộc trưởng với ngươi là 80】

...

"Các ngươi cảm thấy ta có thích hợp làm tiên sinh trường tư thục này không?" Bộ Phàm tươi cười nói.

"Thích hợp! Thích hợp!" Chúng tộc trưởng liên tục gật đầu, với học thức của Bộ Phàm nếu như không làm được tiên sinh, mới là có bệnh.

Đồng thời bọn họ lại cảm thấy những cuốn sách mà chính mình đọc được trong mấy chục năm trước đây đều là vô ích, chẳng phải thế sao, những người tự cho là học cao hiểu rộng như bọn họ còn không thể so được với một tiểu thôn trưởng mới đi học tư thục được có hai năm?

Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần đồng sao?

Thậm chí trong lòng bọn họ bắt đầu cân nhắc, một khi tiểu thôn trưởng xây tư thục xong, bọn họ nhất định sẽ cho tôn nhi nhà mình tới nơi này theo học.

"Tiểu Phàm này, học phí ngươi định thu như thế nào?" Vương Trường Quý nghĩ đến điểm mấu chốt, lập tức hỏi ra.

"Học phí?" Bộ Phàm lắc đầu: "Không cần học phí, nếu trong thôn có trẻ con muốn đến đọc sách biết chữ, ta đều đồng ý dạy!"

Chúng tộc trưởng lại lần nữa bị lời nói của hắn làm khiếp sợ.

"Tiểu Phàm, ta biết ngươi làm như thế vì tốt cho thôn làng, nhưng cho dù ngươi không thu học phí, sách đọc chữ, giấy viết luyện chữ, với cả phòng học cũng cần tiền để mua, những thứ này làm sao có thể tự mình bỏ ra được?" Vương Trường Quý thở dài, trước kia khi ông ta làm thôn trưởng, tại sao lại không muốn mở một ngôi trường tư thục trong thôn, nhưng chuyện này đâu có dễ làm như vậy?

Tục ngữ có câu, tích cóp ba thế hệ mới được một thư sinh.

Cây này có nghĩa là gì chứ?

Chính là một hộ gia đình bình thường muốn cung cấp nuôi dưỡng ra một thư sinh, cần phải trải qua ba thế hệ tích góp mới có thể làm được.

"Lão thôn trưởng, người yên tâm, những chuyện này ta đã sớm có phương pháp giải quyết, không cần bà con mua sách cũng có thể dạy bọn nhỏ biết chữ!"

Điểm này Bộ Phàm vẫn có lòng tin, nếu không lại uổng phí chín năm giáo dục bắt buộc của mình.

...

Không biết đã qua bao lâu, chúng tộc trưởng lục tục đi ra từ nhà của Bộ Phàm, cả nhóm nhìn nhau, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, đồng thời lại mang theo mấy phần bội phục.

Sao bọn họ có thể không hiểu nguyên nhân chính khiến Bộ Phàm quyết tâm xây dựng trường tư thục này? Chỉ đơn giản là có thể tạo điều kiện cho bọn nhỏ trong thôn đọc sách biết chữ, nhưng lại không cần báo đáp.

"Tiểu thôn trưởng, thật sự là tận tâm tận lực làm việc vì thôn!" Tống tộc trưởng thở dài, trước kia bởi vì Tống Tiểu Xuân, khiến ông ta có chút thành kiến với Bộ Phàm, nhưng bây giờ chỉ còn lại cảm giác bội phục và tán thưởng.

Các tộc trưởng xung quanh cũng đồng ý gật đầu, so với Bộ Phàm, bọn họ giống như một đám phế vật vậy.

"Mặc dù tiểu thôn trưởng nói không cần chúng ta bỏ bạc ra, nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì cả!" Chu tộc trưởng suy nghĩ.

"A, Chu tộc trưởng ngươi có ý gì?" Lý tộc trưởng tò mò nói.

"Các tộc trưởng chúng ta cũng bỏ ra chút bạc, mua chút bút lông, nghiên mực, cho bọn nhỏ đọc sách biết chữ!" Chu tộc trưởng nói.

"Ý kiến này không tệ!" Các tộc trưởng đồng loạt gật đầu, bọn họ thống nhất cho rằng không thể để tiểu thôn trưởng tự lo hết.

Rất nhanh, tin tức trong thôn muốn xây tư thục lập tức nổ tung.

Các thúc thúc thẩm thẩm cũng đang nghị luận về chuyện này, sắc mặt mỗi người đều lộ ra vẻ phấn chấn.

Phải biết rằng những thôn xung quanh Ca Lạp thôn, một là có trường tư thục, hai là có tộc học, nhưng chỉ có Ca Lạp thôn bọn họ là không có cái gì.

Tại sao lại không có?

Còn không phải vì Ca Lạp thôn bọn họ nghèo sao?

Ngay cả ăn uống cũng trở thành vấn đề, chứ đừng nói là chuyện đọc sách biết chữ.

Đương nhiên, điều quan trọng hơn là chuyện xây dựng trường tư thục trong thôn này hoàn toàn không cần bọn họ bỏ tiền, chuyện này sao có thể không làm bọn họ phấn chấn được?

Bây giờ là thời điểm nông nhàn, bọn nhỏ ra ngoài chơi tựa như một đám khỉ con, thay vì để cho những đứa nhỏ này cứ làm loạn mãi, còn không bằng trực tiếp đưa chúng nó đi tư thục học chữ đọc sách, tránh chuyện sau này ngay cả tên của mình cũng không biết viết.

Trên thực tế, chín mươi phần trăm người lớn trong làng còn không thể viết tên của chính bọn họ.

Cho nên bọn họ thực sự không muốn đứa nhỏ sau này cũng giống như mình, không biết một chữ nào cả.

Nhất thời, không ít thôn dân đều đem theo rau dại trứng gà thịt lợn, cũng dẫn theo đứa nhỏ nhà mình đến nhà Bộ Phàm tìm hiểu tình huống.

Bộ Phàm không nhận mấy món đồ này, bọn họ còn không vui, nói cái gì mà sau này đứa nhỏ phải nhờ hắn chăm sóc.

Nhìn ánh mắt hưng phấn và vui vẻ của dân làng, cùng với ánh mắt khát vọng chờ mong của bọn nhỏ, đột nhiên trong lòng Bộ Phàm lại có cảm giác quyết định xây dựng trường tư thục của hắn chính là lựa chọn rất chính xác.

2

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.