TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13: Tôi muốn tìm người (3)

Yết hầu cậu khẽ động, cố nuốt xuống cơn ho đang trào lên, nhưng không kìm được. Cậu lấy khăn tay che miệng, khẽ ho khan một tiếng.

"Meo." Mèo đen ngẩng đầu lo lắng nhìn thiếu niên.

Hạ Trường Phong chăm chú dõi theo hình ảnh trong ống kính, sắc mặt nghiêm trọng.

Dù tiếng ho rất nhẹ, anh vẫn nhận ra nó khác với cơn ho thông thường do cảm lạnh.

Cậu ấy hẳn bị tắc nghẽn ở phổi, và lý do cố nhịn ho là bởi nếu ho mạnh, phổi sẽ đau dữ dội hơn.

Trong lúc Hạ Trường Phong đang suy nghĩ, đã có người gửi bình luận.

[Thương chủ kênh quá, trông bệnh nặng thật.]

[Hôm qua còn tưởng chỉ cảm nhẹ thôi chứ.]

[Tôi là bác sĩ, khuyên chủ kênh nên đến viện kiểm tra. Kiểu ho này có thể là lao phổi hoặc ung thư phổi đấy.]

Lúc này, Đàm Mạt Tiêu cuối cùng cũng ngừng ho. Cậu cất khăn tay đi, liếc nhìn bình luận: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Đây là bệnh cũ rồi, không chữa được đâu.”

"Tiếp theo sẽ bốc thăm vị khách hữu duyên hôm nay để kết nối. Ai muốn tham gia, hãy nhấn vào gói quà may mắn nhé.”

Vừa dứt lời, một gói quà may mắn lập tức hiện ra giữa màn hình livestream.

[Á á á không tranh được!]

[Tôi định giành được gói quà để nhờ chủ kênh đưa xuống Địa Phủ, tiện thể thăm ông nội luôn!]

[Tôi cũng muốn về dương gian xem đứa cháu đích tôn của mình!]

[Bị gì hết rồi hả? Chắc đây là phòng livestream của đám điên, toàn nói chuyện ma quỷ gì đâu không!]

Lúc này, Hạ Trường Phong nhìn gói quà may mắn đã mở trên màn hình của mình, nhất thời cạn lời.

Nhưng chưa kịp nghĩ thông suốt, một lời mời kết nối đã được gửi đến.

Hạ Trường Phong do dự hai giây, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý.

Vừa thấy mình hiện ra trong khung hình, anh thầm thở phào vì hôm nay mặc thường phục.

[Trời ơi! Soái ca!]

[Đừng nói hôm nay lại là một hồn ma nữa nha? Không chịu nổi đâu, trai đẹp mà chết sớm thì đau lòng lắm.]

[Mới để ý, phòng livestream này cả hai đều không bật filter làm đẹp!]

"Meo."

Vừa nhìn thấy Hạ Trường Phong, đôi mắt mèo đen sáng rực lên, đuôi vẫy loạn xạ, rõ ràng rất phấn khích.

Khách sộp!

Lòng bàn tay Đàm Mạt Tiêu đặt lên đầu mèo, nói với Hạ Trường Phong: "Thưa quý khách, xin hỏi anh có nhu cầu gì?"

Trong đầu Hạ Trường Phong bỗng hiện lên hình ảnh hồn ma đào đất hôm qua: “Tôi muốn tìm người.”

Đàm Mạt Tiêu khẽ gật đầu: "Dịch vụ tìm người. Xin cung cấp thông tin về người cần tìm, càng chi tiết càng tốt."

Ánh mắt Hạ Trường Phong khựng lại nơi khung ảnh bên phải.

Sáu năm trước, anh cùng đồng đội thực hiện một nhiệm vụ mật. Để anh mang tài liệu trở về an toàn, họ đã hy sinh trong khu rừng biên giới, không một ai trở ra.

Sau đó anh đã quay lại tìm, nhưng không thấy bất cứ dấu vết nào.

Dù thế nào, anh cũng muốn đưa họ trở về nhà.

"Tổng cộng có sáu người. Tên của họ lần lượt là Tần Trinh Hòa, Dương Khai Hạo, Trần Quân, Tưởng Lâm Việt, Vương Khương, Lưu Lạc Dương. Ngày tháng năm sinh tôi không rõ, chỉ biết người lớn nhất hai lăm tuổi, nhỏ nhất mười tám.”

Hạ Trường Phong nói: "Họ mất tích sáu năm trước khi thực hiện nhiệm vụ ở biên giới. Địa điểm mất tích là..."

Trong lúc Hạ Trường Phong đang nói, phòng livestream đã sục sôi.

[Tôi nói rồi mà, vị khách hữu duyên này đầy chính khí, hóa ra là lính. Xin kính cẩn cúi đầu!]

[Vậy là sáu người đồng đội đều hy sinh rồi sao? Trẻ quá...]

[Có người mới mười tám tuổi. Con tôi hai mươi vẫn chỉ biết chơi game, làm nũng đòi tiền tiêu vặt, còn con nhà người ta mười tám tuổi đã ra chiến trường rồi. Haizz.]

[Ô ô ô, xin hãy đưa các anh hùng trở về nhà!]

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.