TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Anh Hai, trông cậy vào anh (1)

“Tôi chỉ biết chừng đó thôi.”

Nói xong những gì mình biết, Hạ Trường Phong thoáng có chút lo lắng. Anh hiểu rất rõ phần lớn thông tin mình vừa cung cấp đều hết sức mơ hồ.

Ngay cả khi tìm người còn sống, với những dữ kiện như thế này đã là khó khăn chồng chất. Huống hồ, đó lại có thể là người đã khuất từ nhiều năm về trước.

[Mơ hồ quá rồi… Ngoài tên ra thì chẳng còn manh mối nào có thể lần theo được.]

[Nếu chủ kênh mà tìm được người, tôi sẽ cúi đầu lạy ba lạy ngay tại chỗ! Nói là làm!]

[Người làm công việc đặc biệt thật sự quá gian nan, hài cốt bao nhiêu năm rồi vẫn chưa về quê hương.]

"Tổng cộng sáu trăm đồng công đức, xin quý khách thanh toán trước."

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên lúc này vang bên tai Hạ Trường Phong như âm thanh của thiên đường. Lòng anh xúc động không sao che giấu nổi, bàn tay thường ngày cầm súng giờ đây lại run lên.

Nhìn trang thanh toán hiện ra trên màn hình, anh không chút do dự mà nhấn xác nhận.

Sau khi chuyển sáu trăm đồng công đức, anh thấy tài khoản mình vẫn còn lại một ngàn ba trăm.

Sáu trăm điểm công đức đã vào tài khoản, Đàm Mạt Tiêu nở một nụ cười: "Quý khách xin chờ một chút, Văn phòng hai cõi hết lòng phục vụ anh."

Phòng livestream lập tức tràn ngập những biểu cảm si mê.

[Đến rồi đến rồi, nụ cười "kinh doanh" của chủ kênh! Hahaha! Xem bao nhiêu lần cũng thấy đáng yêu!]

[Á á á chủ kênh cười lên đẹp trai quá đi! Cười thêm chút nữa thôi, ai còn nhớ đến mấy ngôi sao ngoài kia nữa chứ!]

[Dù có dùng hết công đức của tôi, chỉ cần đổi lại được một nụ cười của chủ kênh cũng đáng!]

Hạ Trường Phong ban đầu tưởng lần này Đàm Mạt Tiêu sẽ xuất hiện đột ngột trước mặt mình như hôm qua.

Nhưng không phải.

Ngay khi giọng thiếu niên vừa dứt, anh chợt cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, như thể bản thân đang lao vυ"t qua một đường hầm vô hình.

Khi mở mắt lần nữa, trước mặt anh chỉ còn một màu đen đặc quánh. Mùi lá mục và hơi nước dày đặc trong không khí là những dấu hiệu duy nhất nhắc anh rằng, mình đang đứng trong khu rừng rậm quen thuộc ấy.

"Khụ khụ, quý khách, mời đi theo tôi."

Theo giọng nói vang lên bên tai, Hạ Trường Phong cảm thấy thế giới quanh mình bỗng bừng sáng. Tuy sắc trời vẫn u ám, nhưng không cản trở việc anh nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Anh vô thức quay đầu nhìn thiếu niên đang quay lưng về phía mình.

Thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình gầy gò, mảnh khảnh, rõ ràng chưa phát triển hoàn chỉnh. Chiều cao thấp hơn anh gần một cái đầu, tầm một mét bảy lăm trở xuống.

Mái tóc đen nhánh dài đến eo, mềm mượt, được búi nửa đầu tùy tiện bằng một chiếc trâm bạc không rõ chất liệu nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch và quý phái.

Trước đây khi xem livestream, Hạ Trường Phong cứ nghĩ cậu thiếu niên mặc áo choàng màu đen tuyền. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, chiếc áo tuy chủ đạo là màu đen, nhưng từng đường viền đều được thêu kín những hoa văn bạc ẩn phức tạp.

Dù không am hiểu về hoa văn quần áo, Hạ Trường Phong vẫn dễ dàng nhận ra sự tinh xảo ấy có giá trị không hề tầm thường.

Chiếc áo này đặt trong viện bảo tàng chắc chắn là báu vật trấn viện.

Những quan sát ấy chỉ diễn ra trong một cái liếc mắt. Ngay sau đó, anh lại đưa mắt nhìn khắp xung quanh.

Chỉ một cái nhìn, anh đã xác nhận, nơi này anh đã từng đến.

Sáu năm trước khi làm nhiệm vụ, anh bị truy sát trên đường và lăn từ sườn dốc bên kia xuống. Cái cây nhỏ từng bị anh đè cong vẫn còn sống, chỉ là giờ đây đã thành một thân cây nghiêng cổ.

Ký ức tràn về, lòng Hạ Trường Phong trĩu nặng. Anh sải bước, theo sát phía sau Đàm Mạt Tiêu.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.