0 chữ
Chương 12
Chương 12: Tôi muốn tìm người (2)
"Lần này có thể phá án nhanh như vậy là nhờ cái phòng livestream kia, quá ảo!"
“Cả đời tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày đi xem livestream mà thấy tận hồn ma của người chết. Thi thể còn do chính ông ta tự đào lên! Nghe kể ra ai mà tin nổi?”
"Tôi thấy công lao hoàn toàn thuộc về chủ kênh đó. Nếu không có cậu ấy gửi tọa độ, thì đâu ra chuyện tìm được thi thể nhanh thế để phá án. Chẳng biết thân phận cậu ấy là gì mà tài giỏi thế."
"Nhưng tôi thấy kỳ diệu nhất vẫn là tin nhắn di chúc mà vợ ông ấy nhận được. Đó là sau khi chúng ta tìm thấy xác đấy! Nếu người chết có thể gửi tin nhắn cho người sống, thì hiệu quả phá án của chúng ta chẳng phải tăng vèo vèo sao?"
"Đang nằm mơ giữa ban ngày à?" Hạ Trường Phong đi tới, gõ gõ bàn: "Còn không tan làm chờ thức khuya?"
Tiểu Trần giơ tay: “Đội trưởng Hạ, gần nửa đêm rồi, bọn tôi đang hóng xem hôm nay chủ kênh có lên sóng không."
Những người khác đồng loạt hưởng ứng: "Chúng tôi cũng vậy."
Sắc mặt Hạ Trường Phong sa sầm rõ rệt.
Thấy Hạ Trường Phong sắc mặt không đúng, mấy người vội đứng bật dậy như lò xo: "Tan làm rồi tan làm rồi! Hẹn gặp Đội trưởng Hạ ngày mai!"
Vừa dứt lời là bọn họ đã ba chân bốn cẳng rút khỏi văn phòng,
Hạ Trường Phong đi vào phòng trà pha một ly cà phê, quay lại bàn máy tính tiếp tục rà lại hồ sơ vụ án.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến một giờ sáng.
Hạ Trường Phong tắt máy tính, uống nốt ngụm cà phê đã nguội, chuẩn bị về thì chợt nhớ đến lời Tiểu Trần ban nãy, như bị ma xui quỷ khiến mà mở điện thoại ra.
Điện thoại của anh không có ứng dụng video đó, mất hai phút để tải xuống, lại thêm vài bước đăng ký người dùng mới, cuối cùng mới đăng nhập vào được.
Bên trong đang chiếu một video ẩm thực đêm khuya.
Nhìn streamer đang ăn ngấu nghiến trong màn hình, Hạ Trường Phong không khỏi có chút tự giễu, đang định thoát ứng dụng, nhưng lỡ tay vuốt xuống tự động vào một phòng livestream.
Góc trên bên trái hiện rõ dòng chữ: Văn phòng hai cõi Âm Dương.
Màn hình vẫn tối om, sau khi Hạ Trường Phong vào, số người xem trong phòng livestream vừa nhảy lên hai vạn.
Trong phòng livestream phần lớn là fan cũ thức đợi đến giờ này, cũng có rất nhiều khán giả mới, bình luận trôi rất nhanh.
[Tưởng chủ kênh nay lại lên muộn chứ, định ôm điện thoại thức trắng. Không ngờ lại đúng giờ thế này, yêu quá trời luôn á.]
[Đây là phòng livestream gì vậy? Chủ kênh đâu?]
[Vụ hôm qua lên báo rồi. Em rể gϊếŧ anh rể luôn đó. Mong chú kia kiếp sau đầu thai vào chỗ tốt.]
[Tôi khác, tôi vào để ngắm trai đẹp.]
[Đẹp cái gì? Một tên bệnh tật vậy mà cũng gọi là đẹp? Ngọc Hoàn mới là mỹ nhân khỏe khoắn đậy đặn nè!]
[Nói như thật, chắc gặp Dương Ngọc Hoàn ngoài đời rồi ấy?]
[Gặp rồi chứ sao. Gặp tới hai lần cơ, haha.]
Đang thấy bình luận sắp cãi nhau, màn hình phòng livestream đột nhiên sáng lên.
Khoảnh khắc thiếu niên áo đen ôm mèo đen xuất hiện trước ống kính, bình luận ngưng một giây rồi bùng nổ. Chẳng biết ai là người dẫn đầu, toàn bộ màn hình ngập trong biểu tượng trái tim và icon “háo sắc”.
Hạ Trường Phong không gửi bình luận nào, nhưng anh thấy cái ID vừa nãy còn nói chủ kênh bệnh tật không đẹp bằng Dương Ngọc Hoàn đã liên tục gửi hơn mười biểu tượng trái tim.
"Chào mừng đến với Văn phòng hai cõi. Tiệm chúng tôi nhận mọi dịch vụ của cả âm gian và dương gian, chỉ cần trả công đức, phí rất mềm."
Đàm Mạt Tiêu ngồi trước bàn sách, lưng thẳng tắp, nét mặt điềm tĩnh không biểu cảm. Dáng vẻ vốn nên tạo cảm giác lạnh lùng, nhưng nhờ con mèo đen trong lòng mà lại lộ ra vài phần lười biếng, tùy tiện.
“Cả đời tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày đi xem livestream mà thấy tận hồn ma của người chết. Thi thể còn do chính ông ta tự đào lên! Nghe kể ra ai mà tin nổi?”
"Tôi thấy công lao hoàn toàn thuộc về chủ kênh đó. Nếu không có cậu ấy gửi tọa độ, thì đâu ra chuyện tìm được thi thể nhanh thế để phá án. Chẳng biết thân phận cậu ấy là gì mà tài giỏi thế."
"Nhưng tôi thấy kỳ diệu nhất vẫn là tin nhắn di chúc mà vợ ông ấy nhận được. Đó là sau khi chúng ta tìm thấy xác đấy! Nếu người chết có thể gửi tin nhắn cho người sống, thì hiệu quả phá án của chúng ta chẳng phải tăng vèo vèo sao?"
"Đang nằm mơ giữa ban ngày à?" Hạ Trường Phong đi tới, gõ gõ bàn: "Còn không tan làm chờ thức khuya?"
Tiểu Trần giơ tay: “Đội trưởng Hạ, gần nửa đêm rồi, bọn tôi đang hóng xem hôm nay chủ kênh có lên sóng không."
Sắc mặt Hạ Trường Phong sa sầm rõ rệt.
Thấy Hạ Trường Phong sắc mặt không đúng, mấy người vội đứng bật dậy như lò xo: "Tan làm rồi tan làm rồi! Hẹn gặp Đội trưởng Hạ ngày mai!"
Vừa dứt lời là bọn họ đã ba chân bốn cẳng rút khỏi văn phòng,
Hạ Trường Phong đi vào phòng trà pha một ly cà phê, quay lại bàn máy tính tiếp tục rà lại hồ sơ vụ án.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến một giờ sáng.
Hạ Trường Phong tắt máy tính, uống nốt ngụm cà phê đã nguội, chuẩn bị về thì chợt nhớ đến lời Tiểu Trần ban nãy, như bị ma xui quỷ khiến mà mở điện thoại ra.
Điện thoại của anh không có ứng dụng video đó, mất hai phút để tải xuống, lại thêm vài bước đăng ký người dùng mới, cuối cùng mới đăng nhập vào được.
Nhìn streamer đang ăn ngấu nghiến trong màn hình, Hạ Trường Phong không khỏi có chút tự giễu, đang định thoát ứng dụng, nhưng lỡ tay vuốt xuống tự động vào một phòng livestream.
Góc trên bên trái hiện rõ dòng chữ: Văn phòng hai cõi Âm Dương.
Màn hình vẫn tối om, sau khi Hạ Trường Phong vào, số người xem trong phòng livestream vừa nhảy lên hai vạn.
Trong phòng livestream phần lớn là fan cũ thức đợi đến giờ này, cũng có rất nhiều khán giả mới, bình luận trôi rất nhanh.
[Tưởng chủ kênh nay lại lên muộn chứ, định ôm điện thoại thức trắng. Không ngờ lại đúng giờ thế này, yêu quá trời luôn á.]
[Đây là phòng livestream gì vậy? Chủ kênh đâu?]
[Vụ hôm qua lên báo rồi. Em rể gϊếŧ anh rể luôn đó. Mong chú kia kiếp sau đầu thai vào chỗ tốt.]
[Đẹp cái gì? Một tên bệnh tật vậy mà cũng gọi là đẹp? Ngọc Hoàn mới là mỹ nhân khỏe khoắn đậy đặn nè!]
[Nói như thật, chắc gặp Dương Ngọc Hoàn ngoài đời rồi ấy?]
[Gặp rồi chứ sao. Gặp tới hai lần cơ, haha.]
Đang thấy bình luận sắp cãi nhau, màn hình phòng livestream đột nhiên sáng lên.
Khoảnh khắc thiếu niên áo đen ôm mèo đen xuất hiện trước ống kính, bình luận ngưng một giây rồi bùng nổ. Chẳng biết ai là người dẫn đầu, toàn bộ màn hình ngập trong biểu tượng trái tim và icon “háo sắc”.
Hạ Trường Phong không gửi bình luận nào, nhưng anh thấy cái ID vừa nãy còn nói chủ kênh bệnh tật không đẹp bằng Dương Ngọc Hoàn đã liên tục gửi hơn mười biểu tượng trái tim.
"Chào mừng đến với Văn phòng hai cõi. Tiệm chúng tôi nhận mọi dịch vụ của cả âm gian và dương gian, chỉ cần trả công đức, phí rất mềm."
Đàm Mạt Tiêu ngồi trước bàn sách, lưng thẳng tắp, nét mặt điềm tĩnh không biểu cảm. Dáng vẻ vốn nên tạo cảm giác lạnh lùng, nhưng nhờ con mèo đen trong lòng mà lại lộ ra vài phần lười biếng, tùy tiện.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
