TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 54
Trời Ráng Máu Đỏ Báo Tai Họa (1)

Ngay cả ngọn lửa bập bùng cháy cũng chỉ là một mảng sáng chói. 

Trần Đồ ngồi bên đống lửa, nỗi buồn dâng lên theo tâm trạng, sau đó lại căm hận Cố Thập Ngũ từ tận đáy lòng, y nói với Đỗ Cáp Cáp ở bên cạnh: “Đỗ Cáp Cáp, tên tiểu tặc ti tiện này cố ý chỉnh ta, đợi ta khỏe lại, chúng ta cùng nhau đào hố bẫy hắn.” 

Kết quả, người ngồi bên cạnh Y lên tiếng: “Đồ Tử, ta không phải Đỗ Cáp Cáp, ta là Lam Ngọc Phượng.” 

“?” Trần Đồ suýt nữa lao đầu vào hố lửa. 

Cái bệnh mắt đen này, thế đến dữ dội, đối với người thường có lẽ cũng không đáng sợ, bởi vì cho đến lúc này, Trần Đồ cũng chỉ cảm thấy yếu hơn so với bình thường một chút, ánh sáng mờ đi thì nhìn không rõ, lại thêm mũi cũng không được nhạy, trong miệng cũng không có vị gì. Dựa theo lời nói của tên Cố tiểu tặc kia, người thường cùng lắm chỉ cần ngủ mấy ngày là sẽ khỏi. 

Nhưng đối với những người như bọn hắn, lúc nào cũng phải động đao động kiếm mà nói, thì loại bệnh dịch này khi phát tác quá mức đáng sợ. 

Miệng Trần Đồ tuy mắng Cố Thập Ngũ, nhưng trong lòng lại không cứng rắn nổi. 

Y đương nhiên hiểu rất rõ Âm Thập Nương là người như thế nào, y cũng biết bình thường mình chắc chắn không phải đối thủ của Âm Thập Nương, nhưng nếu đổi lại là Âm Thập Nương bị bệnh mắt đen, y cảm thấy mình có thể giết được Âm Thập Nương. 

Nếu không phải Cố Thập Ngũ liếc mắt một cái đã nhìn thấu, chỉ sợ lần này Âm Thập Nương nhất định phải thua dưới kiếm của Tạ thị. 

Hơi nóng của đống lửa phần nào sưởi ấm Trần Đồ đang suy yếu. 

Đúng lúc y bắt đầu tha thứ cho tên Cố tiểu tặc kia, bắt đầu buồn ngủ, thì một bát thuốc xuất hiện trước miệng y kèm theo giọng nói của Lam Ngọc Phượng: “Đồ Tử, uống thuốc thôi.” 

“Thuốc?” Trần Đồ hơi mơ màng: “Thuốc gì?” 

Lam Ngọc Phượng nói: “Thuốc trị bệnh cho ngươi, Cố Thập Ngũ bảo ta đến tối sắc cho ngươi uống, nói lỡ như tên họ Tạ kia còn mai phục gì nữa mà hắn không nghĩ tới, ngươi không uống thuốc thì rất dễ mất mạng đó.” 

“Thuốc trị bệnh mắt đen cho ta, không phải hắn nói không có thuốc chữa sao?” 

Sau khi hắn vô thức nói ra câu này, rốt cuộc cũng phản ứng lại: “Mẹ nó, tên Cố tiểu tặc đáng chém ngàn đao này! Chuyên lấy lão tử ra làm trò cười có phải không?” 

… 

Hắc Sa Ngõa. 

Yếu đạo quan ngoại, khí thế sâm nghiêm. 

Trong đêm tối, những chiếc đèn lồng treo trên tường thành giống như những con mắt uy nghiêm, nhìn chằm chằm vào bóng tối xung quanh. 

Để giữ được nhiệt độ trong nhà càng nhiều càng tốt, cũng như để phòng ngừa đánh nhau trong lúc chiến tranh, tất cả cửa sổ phòng ốc trong thành Hắc Sa Ngõa đều rất nhỏ, bên ngoài mỗi căn phòng ốc đều được lát bằng đá phiến địa phương, tỏa ra khí tức thô ráp lạnh lùng. 

Đặc biệt, trong thành còn dựng rất nhiều đài quan sát, trong đêm tối mang đến cho người ta cảm giác áp bách tựa như quái vật khổng lồ. 

Trên một đài quan sát ở góc thành bắc, hai quan viên Thái Sử Cục đứng cạnh nhau, một người cầm bút và giấy để ghi chép, một người cầm ống đồng và các dụng cụ phụ trợ khác, cả hai đều vô cùng chăm chú quan sát khí tượng trên bầu trời đêm. 

Gió tuyết đã ngừng, rất nhiều ngôi sao ẩn hiện dần dần lộ diện. 

Một ngôi sao ở góc đông bắc đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ. 

Ánh sáng đỏ thoáng qua dường như đã tác động đến khí cơ của hàng chục ngôi sao xung quanh, khiến hai quan viên Thái Sử Cục này lập tức biến sắc. 

Cho dù chỉ là thoáng qua, viên quan ngoài năm mươi tuổi cầm ống đồng đã run rẩy không ngừng. 

Hắn thậm chí còn cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm. 

Tuy nhiên, chỉ cần liếc nhìn viên quan trẻ tuổi ở bên cạnh, hắn biết đây không phải là ảo giác của mình. 

Dù là Khâm Thiên Giám của tiền triều, hay là Thái Sử Cục hiện nay, tất cả Quan Tinh Sư hoặc Kham Địa Sư, đều tích lũy kinh nghiệm từ những ghi chép chi tiết ngày qua ngày. 

Rất nhiều tinh tượng huyền bí không có lý do gì để giải thích, điều duy nhất có thể tham khảo, chính là những sự kiện tương tự đã xảy ra trong hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm trước. 

“Huyết tinh diệu thế, đao binh đại họa… bảo Bùi nhị tiểu thư đừng đến Hắc Sa Ngõa, nếu nàng không nghe, sau khi vào thành, nhất định phải để nàng đến gặp ta trước.” 

Hai quan viên Thái Sử Cục này đều đến từ Trường An. 

Quan viên đến từ Trường An, ít nhiều vẫn hiểu được tính tình của Bùi Vân Cừ. 

Nhắc nhở là nhất định phải nhắc nhở. 

Với quyền thế của Bùi gia, nếu không nhắc trước, lỡ như Bùi Vân Cừ xảy ra chuyện gì, thì quan viên cấp bậc như bọn họ không chỉ phải chịu hình phạt đơn giản như phạt bổng, mà chỉ sợ đầu mình không biết lúc nào sẽ lìa khỏi cổ. 

Nhưng vị nhị tiểu thư Bùi gia này, chắc chắn sẽ không nghe. 

Bởi vì nha đầu điên khùng của Bùi gia này, chưa bao giờ tin vào mấy lời của Thái Sử Cục, hơn nữa tâm lý phản nghịch của nàng lúc nào cũng trong tình trạng nghiêm trọng. 

“Cái gì, huyết quang chi tai, đao binh đại họa? Kích thích vậy sao… sao ta lại không biết.” Quả nhiên, ban đầu Bùi Vân Cừ còn định ung dung nhàn nhã ngồi xe ngựa chậm rãi lắc lư đến Hắc Sa Ngõa, vừa nghe được tin tức khẩn cấp như vậy, nàng quyết định không đi loanh quanh nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Hắc Sa Ngõa. 

Hai vị quan viên ở Thái Sử Cục đã lăn lộn nhiều năm trên quan trường Trường An, khi từ đài quan sát đi xuống, họ đã hạ quyết tâm, chờ Bùi Vân Cừ đến, cho dù nàng có dùng roi quất thì họ cũng phải mặt dày mày dạn đi khắp nơi theo Bùi Vân Cừ, một bước cũng không rời. 

Muốn chết thì cùng chết, thế cho dứt khoát. 

Một nguyên nhân khác khó nói, đó là xung quanh Bùi Vân Cừ có cao thủ bảo vệ, chắc chắn tương đối an toàn. 

Theo bọn họ, nếu thật sự có thảm họa tu la tràng giảo sát như vậy xảy ra, nếu Hắc Sa Ngõa chỉ có thể có một người sống, thì đó nhất định là Bùi Vân Cừ. 

Nếu có thể có ba người sống sót, vậy hai người khác chắc chắn là người ở gần Bùi Vân Cừ nhất. 

 

 

6

0

3 tháng trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.