Chương 53
Trời Ráng Máu Đỏ Báo Tai Họa (1)
Khi màn đêm lại một lần nữa bao phủ Thiên Sơn ở phía xa kia, tuyết dần dần ngừng rơi.
Theo phán đoán của các quan viên Thái Sử Cục, mười mấy ngày tới trời quang mây tạnh, ngay cả gió lớn cũng không có.
Bành Thanh Sơn ngồi phịch xuống đất, hai tay vô thức xoa bóp bắp đùi ê ẩm.
Ban đầu, y hoàn toàn không hiểu vì sao Bùi Vân Cừ lại có hứng thú với một thiếu niên mạo lĩnh quân bổng như vậy, nhưng giờ y đã hiểu, ít nhất là về khoản cước lực, thiếu niên này hơn xa y.
Là một cao thủ truy tung, y vậy mà không thể theo kịp thiếu niên này, đã mất dấu đối phương.
Thật mất mặt!
May là đã xác định được phương hướng di chuyển của bọn họ, giống như suy đoán ban đầu của Bùi Vân Cừ, bọn họ chắc đang đi về phía Hắc Sa Ngõa.
Đột nhiên, vành tai y khẽ động, vẻ tự giễu trên mặt bỗng biến mất, sau đó y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước bên trái.
Nơi đó dường như chẳng có gì, nhưng trái tim y lại co thắt dữ dội, như thể bị mãnh thú vô hình nào đó nhìn chằm chằm.
Sau vài hơi thở, một bóng trắng như từ trong màn đêm dần dần hiện ra, một nữ tử cao gầy xuất hiện trước tầm mắt y, ở Minh Bách Pha người này đã được xác định là Đại kiếm sư, tiếp theo là thiếu niên có biệt hiệu người chôn xác ở Minh Bách Pha.
Trong lòng Bành Thanh Sơn lại dâng lên cảm giác thất bại, nhưng trên mặt y không có biểu hiện gì rõ ràng, chỉ thản nhiên đứng dậy, chờ hai người tới gần.
“Ngươi đang tìm chúng ta?” Cố Lưu Bạch hỏi từ xa.
Ánh mắt của Bành Thanh Sơn ít nhiều khiến hắn có chút bất ngờ.
Không có bao nhiêu địch ý, trái lại còn mang cảm giác vui mừng như cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhìn dáng vẻ non nớt của Cố Lưu Bạch, Bành Thanh Sơn không khỏi có cảm giác giống Trần Đồ, y có chút không phục, cứng miệng nói: “Sao ngươi biết ta không phải cố ý để ngươi phát hiện?”
Giọng điệu cứng đầu này thật quen thuộc!
Mắt Cố Lưu Bạch lập tức sáng lên.
Tuy hắn rất thích sự dứt khoát của Long Bà và Âm Thập Nương, nhưng một người thì cao ngạo lạnh lùng ít nói, một người thì căn bản không nói gì, dọc đường đi quả thật có chút buồn chán, hắn có hơi nhớ Trần Đồ.
“Ngươi cũng tốt thật đấy, cố tình để chúng ta phát hiện.” Cố Lưu Bạch cười tủm tỉm nhìn Bành Thanh Sơn nói: “Chỉ là ngươi đi quá chậm, chúng ta đã dừng lại chờ ngươi ba lần rồi, còn mồ hôi lạnh trên trán ngươi kìa, lau trước đi đã.”
Mặt Bành Thanh Sơn bất chợt đỏ bừng.
“Thôi, không giả vờ nữa.” Y dứt khoát ngồi xuống đất.
“Là Bùi Vân Cừ có hứng thú với ngươi, bảo ta xem ngươi kế tiếp định làm gì.” Ngồi xuống tiếp tục xoa bóp đôi chân mỏi nhừ, y nhìn thẳng Cố Lưu Bạch, nói.
“Thẳng thắn vậy sao?” Cố Lưu Bạch không thể tin được nhìn sang Âm Thập Nương ở bên cạnh, hắn không ngờ trên đời này còn có người thẳng thắn hơn cả Âm Thập Nương.
“Ngươi biết Bùi Vân Cừ là ai không?” Bành Thanh Sơn liếc nhìn Cố Lưu Bạch, y cũng không hiểu vì sao Cố Lưu Bạch lại nhìn Âm Thập Nương như vậy.
“Tiểu thư điên khùng kia của Bùi gia?” Lúc này, Cố Lưu Bạch mới có chút kinh ngạc: “Xem ra Hoàng đế rất coi trọng chiến mã phía Hắc Sa Ngõa này.”
“Chưa chắc, ta đoán nàng chỉ tìm cớ ra ngoài chơi thôi.” Bành Thanh Sơn thầm nghĩ.
Thấy Cố Lưu Bạch có vẻ dễ nói chuyện, y cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bùi Vân Cừ đã dặn trước, nếu như bị các ngươi phát hiện ta đang theo dõi các ngươi, thì có thể nói thẳng. Nàng nói không có ác ý gì với các ngươi, trái lại thỉnh thoảng còn có thể tiện thể giúp các ngươi, ví dụ như giúp các ngươi làm văn điệp thông quan ở Hắc Sa Ngõa.”
Cố Lưu Bạch mỉm cười, nói: “Xem ra vị nhị tiểu thư của Bùi gia này đúng là giống như lời đồn, rất thú vị.”
“Cái này cho các ngươi xem, nàng nói đề phòng các ngươi không tin lại chém ta.” Bành Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra một cái túi thơm, túi thơm được dệt bằng kim tuyến và cẩm tuyến, kim tuyến tạo thành một chữ “Bùi”.
“Nghĩ rất chu đáo.” Cố Lưu Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng văn quan thông điệp, cũng không cần nàng hỗ trợ. Nếu có thể, ngươi giúp ta chuyển lời cho nàng, nếu muốn ta sống thoải mái hơn chút, tốt nhất đừng để bất cứ ai cảm thấy nàng đang chú ý đến ta, càng xem thường ta càng tốt. Các ngươi truyền tin cũng đừng dùng bất cứ đường dây nào của quân đội, tốt nhất là gặp mặt nói chuyện.”
“Được.” Bành Thanh Sơn ngay lập tức đáp ứng một cách sảng khoái.
Đây không phải là vấn đề y cần suy nghĩ, còn Bùi Vân Cừ có muốn nể mặt Cố Lưu Bạch mà làm như vậy hay không, đó là chuyện của Bùi Vân Cừ.
“Ngươi cũng dùng kiếm?” Vốn dĩ đang nói chuyện vui vẻ, chuẩn bị mỗi người một ngả, Âm Thập Nương vẫn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên lên tiếng.
Bành Thanh Sơn đã sớm nghe được chiến tích của Âm Thập Nương ở Minh Bách Pha, mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy mặt: “Kiếm của ta chỉ để phụ họa phong nhã, không đáng nhắc tới.”
“Đi thôi, người ta đã giấu kiếm, chỉ để lộ ra gần một nửa chuôi kiếm, thế mà ngươi cũng nhìn thấy.” Cố Lưu Bạch vừa gọi Âm Thập Nương đi, vừa đau đầu.
Sở thích của Âm Thập Nương rõ ràng không chỉ có mỗi thích lo chuyện bao đồng.
Rốt cuộc nàng ấy thích so kiếm với người khác đến mức nào vậy?
Dường như cứ thấy người mang theo kiếm thì đều không nhịn được muốn so tài một phen.
“Quá nguy hiểm…” Nhìn bóng lưng của Âm Thập Nương và Cố Lưu Bạch, Bành Thanh Sơn vẫn còn hoảng sợ.
Y cảm thấy nếu mình nói cho Âm Thập Nương biết sư môn thật sự của mình, thì cổ họng chắc chắn sẽ bị một kiếm đâm trúng.
Quả nhiên, người có thể trở thành Đại kiếm sư không phải là kẻ điên vì võ thì cũng là kẻ si mê với kiếm.
Khi màn đêm buông xuống, đôi mắt của Trần Đồ rốt cuộc cũng chính thức không nhìn thấy gì nữa.
Con đường vốn đã mờ mịt dường như trong nháy mắt đã bị bóng tối nuốt chửng, y cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt như thể đã dính chặt vào nhãn cầu.
4
0
3 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
