0 chữ
Chương 38
Chương 38
Trần Niệm vừa trò chuyện vừa không chịu ngồi yên, ôm máy tính bảng lăn qua lăn lại trên giường.
Trần Từ ở giường dưới định ngủ trưa cũng bị ảnh hưởng, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Trần Niệm nằm bò trên lan can, cúi xuống nói với Trần Từ: "Đang trò chuyện với Shafray ấy. Sáng nay em dậy muộn, chưa kịp ăn gì, sau khi học xong thì anh ấy mua cơm cho em nữa, tốt cực luôn."
Trần Từ: "Em có trả tiền cơm cho người ta chưa?"
Trần Niệm: "Chưa, nhưng em tính mấy hôm nữa mời anh ấy ăn một bữa."
Trần Từ: "Có khi bị phát hiện đấy?"
Trần Niệm: "Ừm... cũng có thể? Nhưng không phải bây giờ đâu. Anh ấy đang chuẩn bị thi Tin học Olympic, chưa có thời gian, chắc đến lúc đó thân phận hai đứa mình cũng bị lộ rồi?"
Trần Từ nghĩ một chút: "Nghe cũng hợp lý."
Anh vốn dĩ cũng không trông mong hai người có thể tráo đổi mãi như vậy. Bây giờ mới đầu năm học, bạn bè và thầy cô xung quanh còn chưa quá quen với tình hình của bọn họ.
Đợi đến khi toàn trường tổ chức kỳ thi lớn hay hoạt động nào đó, thân phận song sinh của hai người chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Trần Niệm đã cảm ơn Shafray rồi, nhưng anh lại không có cách liên lạc với Phó Thiên Hà.
Xem ra chỉ còn cách chờ gặp lại, rồi mới cảm ơn trực tiếp được thôi.
Trời mưa đúng là thích hợp để ngủ, âm thanh trắng của mưa khiến thần kinh con người được thả lỏng hơn hẳn. Ngay cả Trần Từ vốn luôn sống có kỷ luật cũng ngủ liền một mạch hơn hai tiếng. Khi mở mắt ra, căn phòng tối đen như thể đã sang đêm.
Anh nằm thêm một lúc rồi mới nhẹ nhàng rời giường, cầm lấy quyển sách trên bàn, đi sang phòng học đọc tiếp.
Trần Niệm mãi đến nửa tiếng sau mới uể oải tỉnh dậy.
Giấc ngủ bù sau những đêm thức trắng vẽ bản thảo cuối cùng cũng được hoàn lại đầy đủ, khiến cậu cảm thấy đầu óc tỉnh táo, cơ thể nhẹ nhõm.
Cậu cúi đầu nhìn xuống bên dưới, đúng như dự đoán, anh trai đã đi rồi.
Trần Niệm ôm máy tính bảng xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, chống tay lên bàn nhìn ra khung cảnh mưa như trút bên ngoài tấm kính, lén hé cửa sổ một khe nhỏ.
Nước mưa lập tức bị gió thổi ùa vào, làm ướt bậu cửa sổ và một dải nhỏ dưới sàn nhà. Luồng gió mát lạnh thổi qua cuốn bay hết cái nóng bức trong phòng, khiến Trần Niệm rùng mình một cái.
Cậu không bật đèn, cứ thế ngồi bên bàn trong ánh sáng mờ nhạt, bắt đầu tiếp tục vẽ bản thảo.
Bản thảo bộ truyện "Thiếu nữ song sinh" đã đến bước hoàn thiện cuối cùng, Trần Niệm đang chăm chú vẽ thì phần tin nhắn ở thanh trên cùng bỗng bật ra thông báo.
Quý Chỉ Kỳ: [(ảnh.jpg).]
Quý Chỉ Kỳ: [Hehe, nghỉ lễ thật là sướиɠ!]
Trần Niệm nhấn vào xem, trời ơi, là bản phác thảo một bức tranh bl có phần... kí©h thí©ɧ.
Thiếu niên quỳ trên bồn rửa mặt, hai tay chống lên gương, vòng eo và tấm lưng gầy gò của cậu ta tạo nên một đường cong đầy mê hoặc, trong đôi mắt mơ hồ đọng lại ánh lệ.
Người đứng phía sau chỉ được phác bằng vài nét đơn giản, nhưng tất cả chi tiết lại tập trung vào đôi tay đang siết chặt eo thiếu niên kia, cách thể hiện chừng mực nhưng gợi nhiều liên tưởng.
Trần Niệm ngắm nghía bức tranh bằng con mắt nghệ thuật một lúc rồi nhắn lại:
[Trời ơi, nhưng mà sao lại... mềm thế?]
Quý Chỉ Kỳ: [Nếu quá sung sướиɠ thì... có thể sẽ mềm.]
Trần Niệm: [???]
Trần Niệm: [Hả? Thật không đấy? Sao cậu biết?]
Quý Chỉ Kỳ: [Thật mà, tớ xem rồi, nhiều manga vẽ vậy lắm.]
Trần Niệm tròn mắt, đột nhiên cảm thấy mình như vừa bước vào một thế giới mới mẻ.
Không hổ là dân chuyên vẽ bl, Quý Chỉ Kỳ biết còn nhiều hơn cả một thằng con trai như cậu.
Tay cậu bỗng ngứa ngáy.
Thời gian nghỉ lễ quý giá mà chỉ dùng để vẽ bản thảo thì đúng là lãng phí.
Hay là... vẽ cái khác thử xem?
Trần Niệm thoát khỏi phần bản thảo, cây bút vẽ xoẹt xoẹt lướt trên tấm dán mô phỏng giấy, chẳng mấy chốc, trong lòng đầy hứng thú, cậu chia sẻ bức tranh vừa vẽ.
Shafray đang cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chương trình khi chạy gặp lỗi, hắn đang kiểm tra lại từ đầu đến cuối xem vấn đề nằm ở đâu.
Cặp kính chống ánh sáng xanh màu nâu nhạt gác trên sống mũi cao, che đi ánh sắc bén trong đôi mắt màu tím violet. Tiếng mưa ào ào liên tục bên ngoài càng khiến tâm trí thêm tĩnh lặng, không gợn chút sóng.
Bỗng nhiên, có một viên đá ném xuống mặt nước.
Không, phải nói chính xác hơn, là một quả bom nguyên tử giáng xuống.
Vừa nãy Shafray sực nhớ ra, tối hôm thi xong CSP-S có thể sẽ rảnh, liền nhắn tin cho Trần Niệm hẹn ăn cơm.
Trong lúc đợi phản hồi, hắn chẳng thèm tắt cửa sổ trò chuyện.
Vì vậy mà bức ảnh vừa mới vẽ, dùng đường nét màu đỏ nâu phác họa, bất thình lình hiện lên ở màn hình bên phải của Shafray, đập thẳng vào võng mạc hắn.
Người trong tranh là một người đàn ông.
Anh ta mặc vest chỉnh tề, nhưng áo gile lại mở toang, sơ mi chỉ cài hai nút, lộ ra khuôn ngực rắn chắc và phần bụng dưới. Cà vạt lỏng lẻo buông thõng trên người.
Quần tụt xuống tận đầu gối, những vị trí cần làm mờ thì được nhấn mạnh bằng đường nét bàn tay và các đốt ngón tay, khiến ánh nhìn bị hút chặt vào, trở thành điểm nhấn của toàn bộ bức tranh.
Hiệu quả hiển nhiên, Shafray hoàn toàn không thể dời mắt.
Từng giọt máu trong cơ thể hắn như đổ dồn về não, rồi lại bị trái tim bơm mạnh lan khắp cơ thể, mang theo lượng oxy dồi dào đến từng tế bào...
Trần Từ ở giường dưới định ngủ trưa cũng bị ảnh hưởng, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Trần Niệm nằm bò trên lan can, cúi xuống nói với Trần Từ: "Đang trò chuyện với Shafray ấy. Sáng nay em dậy muộn, chưa kịp ăn gì, sau khi học xong thì anh ấy mua cơm cho em nữa, tốt cực luôn."
Trần Từ: "Em có trả tiền cơm cho người ta chưa?"
Trần Niệm: "Chưa, nhưng em tính mấy hôm nữa mời anh ấy ăn một bữa."
Trần Từ: "Có khi bị phát hiện đấy?"
Trần Niệm: "Ừm... cũng có thể? Nhưng không phải bây giờ đâu. Anh ấy đang chuẩn bị thi Tin học Olympic, chưa có thời gian, chắc đến lúc đó thân phận hai đứa mình cũng bị lộ rồi?"
Trần Từ nghĩ một chút: "Nghe cũng hợp lý."
Anh vốn dĩ cũng không trông mong hai người có thể tráo đổi mãi như vậy. Bây giờ mới đầu năm học, bạn bè và thầy cô xung quanh còn chưa quá quen với tình hình của bọn họ.
Trần Niệm đã cảm ơn Shafray rồi, nhưng anh lại không có cách liên lạc với Phó Thiên Hà.
Xem ra chỉ còn cách chờ gặp lại, rồi mới cảm ơn trực tiếp được thôi.
Trời mưa đúng là thích hợp để ngủ, âm thanh trắng của mưa khiến thần kinh con người được thả lỏng hơn hẳn. Ngay cả Trần Từ vốn luôn sống có kỷ luật cũng ngủ liền một mạch hơn hai tiếng. Khi mở mắt ra, căn phòng tối đen như thể đã sang đêm.
Anh nằm thêm một lúc rồi mới nhẹ nhàng rời giường, cầm lấy quyển sách trên bàn, đi sang phòng học đọc tiếp.
Trần Niệm mãi đến nửa tiếng sau mới uể oải tỉnh dậy.
Giấc ngủ bù sau những đêm thức trắng vẽ bản thảo cuối cùng cũng được hoàn lại đầy đủ, khiến cậu cảm thấy đầu óc tỉnh táo, cơ thể nhẹ nhõm.
Trần Niệm ôm máy tính bảng xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, chống tay lên bàn nhìn ra khung cảnh mưa như trút bên ngoài tấm kính, lén hé cửa sổ một khe nhỏ.
Nước mưa lập tức bị gió thổi ùa vào, làm ướt bậu cửa sổ và một dải nhỏ dưới sàn nhà. Luồng gió mát lạnh thổi qua cuốn bay hết cái nóng bức trong phòng, khiến Trần Niệm rùng mình một cái.
Cậu không bật đèn, cứ thế ngồi bên bàn trong ánh sáng mờ nhạt, bắt đầu tiếp tục vẽ bản thảo.
Bản thảo bộ truyện "Thiếu nữ song sinh" đã đến bước hoàn thiện cuối cùng, Trần Niệm đang chăm chú vẽ thì phần tin nhắn ở thanh trên cùng bỗng bật ra thông báo.
Quý Chỉ Kỳ: [(ảnh.jpg).]
Quý Chỉ Kỳ: [Hehe, nghỉ lễ thật là sướиɠ!]
Trần Niệm nhấn vào xem, trời ơi, là bản phác thảo một bức tranh bl có phần... kí©h thí©ɧ.
Người đứng phía sau chỉ được phác bằng vài nét đơn giản, nhưng tất cả chi tiết lại tập trung vào đôi tay đang siết chặt eo thiếu niên kia, cách thể hiện chừng mực nhưng gợi nhiều liên tưởng.
Trần Niệm ngắm nghía bức tranh bằng con mắt nghệ thuật một lúc rồi nhắn lại:
[Trời ơi, nhưng mà sao lại... mềm thế?]
Quý Chỉ Kỳ: [Nếu quá sung sướиɠ thì... có thể sẽ mềm.]
Trần Niệm: [???]
Trần Niệm: [Hả? Thật không đấy? Sao cậu biết?]
Quý Chỉ Kỳ: [Thật mà, tớ xem rồi, nhiều manga vẽ vậy lắm.]
Trần Niệm tròn mắt, đột nhiên cảm thấy mình như vừa bước vào một thế giới mới mẻ.
Không hổ là dân chuyên vẽ bl, Quý Chỉ Kỳ biết còn nhiều hơn cả một thằng con trai như cậu.
Tay cậu bỗng ngứa ngáy.
Thời gian nghỉ lễ quý giá mà chỉ dùng để vẽ bản thảo thì đúng là lãng phí.
Hay là... vẽ cái khác thử xem?
Trần Niệm thoát khỏi phần bản thảo, cây bút vẽ xoẹt xoẹt lướt trên tấm dán mô phỏng giấy, chẳng mấy chốc, trong lòng đầy hứng thú, cậu chia sẻ bức tranh vừa vẽ.
Shafray đang cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chương trình khi chạy gặp lỗi, hắn đang kiểm tra lại từ đầu đến cuối xem vấn đề nằm ở đâu.
Cặp kính chống ánh sáng xanh màu nâu nhạt gác trên sống mũi cao, che đi ánh sắc bén trong đôi mắt màu tím violet. Tiếng mưa ào ào liên tục bên ngoài càng khiến tâm trí thêm tĩnh lặng, không gợn chút sóng.
Bỗng nhiên, có một viên đá ném xuống mặt nước.
Không, phải nói chính xác hơn, là một quả bom nguyên tử giáng xuống.
Vừa nãy Shafray sực nhớ ra, tối hôm thi xong CSP-S có thể sẽ rảnh, liền nhắn tin cho Trần Niệm hẹn ăn cơm.
Trong lúc đợi phản hồi, hắn chẳng thèm tắt cửa sổ trò chuyện.
Vì vậy mà bức ảnh vừa mới vẽ, dùng đường nét màu đỏ nâu phác họa, bất thình lình hiện lên ở màn hình bên phải của Shafray, đập thẳng vào võng mạc hắn.
Người trong tranh là một người đàn ông.
Anh ta mặc vest chỉnh tề, nhưng áo gile lại mở toang, sơ mi chỉ cài hai nút, lộ ra khuôn ngực rắn chắc và phần bụng dưới. Cà vạt lỏng lẻo buông thõng trên người.
Quần tụt xuống tận đầu gối, những vị trí cần làm mờ thì được nhấn mạnh bằng đường nét bàn tay và các đốt ngón tay, khiến ánh nhìn bị hút chặt vào, trở thành điểm nhấn của toàn bộ bức tranh.
Hiệu quả hiển nhiên, Shafray hoàn toàn không thể dời mắt.
Từng giọt máu trong cơ thể hắn như đổ dồn về não, rồi lại bị trái tim bơm mạnh lan khắp cơ thể, mang theo lượng oxy dồi dào đến từng tế bào...
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
