0 chữ
Chương 39
Chương 39
Trần Từ gửi cho hắn bức tranh này là có ý gì?
Trước đây thiếu niên cũng từng vẽ những tác phẩm tương tự ở trường, nhưng chưa từng có bức nào trắng trợn như thế này.
Là muốn chia sẻ với mình sao?
Nhưng mà có phần... quá cởi mở rồi đó.
Shafray từng nghe nói, mấy nam sinh chơi thân với nhau đôi khi sẽ bàn về mấy chủ đề kiểu này, thậm chí còn cùng xem phim.
Nhưng những chuyện như vậy thì chưa từng xảy ra với hắn.
Hắn vốn là kiểu người tương đối bảo thủ, có khi xem phim mà thấy có cảnh hạn chế độ tuổi là liền tua qua luôn.
Vậy... có thể coi là một lời mời chăng?
Có phải vì hôm nay mình cõng Trần Từ ra khỏi trường, khiến cậu ấy cảm thấy quan hệ giữa hai người thân thiết hơn nên mới chia sẻ cả mấy thứ như vậy?
Bao nhiêu suy nghĩ rối tung rối mù như bầy ong vỡ tổ chạy loạn trong đầu Shafray, đến mức hắn hoàn toàn quên béng ban nãy mình đang làm gì.
À, người đàn ông trong tranh dùng tay trái. Có phải ý là bình thường cậu ấy cũng thuận tay trái?
Nhận ra mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu, Shafray lập tức giơ tay tự tát mình một cái.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
Cả người Shafray giật bắn lên, hoàn toàn theo bản năng mà lập tức tắt màn hình bên phải.
Mikhail Shevchenko Vitaliyevich đẩy cửa bước vào.
"Cha." Shafray quay đầu lại, tay phải siết chặt con chuột, cố gắng giấu đi sự chột dạ của mình.
"Sao mặt con đỏ thế?" Mikhail hỏi, tiện tay đặt đĩa dưa hấu đang cầm xuống bàn của Shafray.
"Ờ... lúc nãy chương trình bị lỗi, con mãi không tìm ra bug, sốt ruột quá nên mới thế." Shafray vội vã bịa lý do. Hắn mím môi, thầm nghĩ chắc cũng đủ hợp lý rồi chứ?
Chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được mà liếc về phía màn hình bên phải tối thui, sợ nó bỗng dưng phát sáng lên.
"Để cha xem thử." Mikhail đứng sau lưng Shafray, liếc nhìn màn hình chính.
Mikhail là kỹ sư phần mềm nổi tiếng. Sau khi nghỉ việc ở công ty cũ thì đến định cư ở thành phố Z, hiện đang làm nghề tự do, chuyên giúp các công ty lớn tìm và vá lỗi chương trình.
Nhiều quản lý bộ phận của các công ty còn không ngại đường xa, đích thân đến nhà mời ông nhận việc.
Nhờ tiếp xúc môi trường đó từ nhỏ, Shafray cũng bộc lộ năng khiếu vượt trội trong lĩnh vực này.
Mikhail chỉ nhìn qua vài giây đã thấy ngay chỗ có vấn đề, giơ tay chỉ vào màn hình: "Chỗ này mà cũng không nhìn ra sao?"
"Là con sơ suất rồi." Shafray đáp miệng, thực ra đầu óc hoàn toàn không đặt vào đoạn mã kia: "Con sửa lại ngay đây."
Mikhail ừ một tiếng, còn dặn Shafray nhớ nhìn xa chăm sóc mắt rồi mới rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, lưng Shafray mới thả lỏng đôi chút.
Hắn cẩn thận bật lại màn hình bên phải, vừa nhìn thấy bức tranh kia một lần nữa thì vẫn bị đả kích mạnh mẽ.
Nhưng phải công nhận một điều, vẽ thật sự rất đẹp.
Shafray suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới đặt tay lên bàn phím.
Ngốc Phúc Lai: [Vẽ đẹp thật đấy.]
Hử? Sao tự dưng Shafray lại nhắn tin cho cậu?
Trần Niệm mở khung chat lên, lập tức bị bức ảnh trên màn hình đâm cho chết đứng tại chỗ.
Cậu ngồi đơ như tượng trong ghế mất đến năm sáu giây, đầu óc vốn đang lag thì cuối cùng cũng bắt đầu xử lý được chuyện gì vừa xảy ra.
Trần Niệm: "A a a a a a a a a!"
Trần Từ đang cầm sách chạy vào phòng ngủ chính, thì nhìn thấy em trai ôm đầu hét thất thanh như thể trời sắp sập.
Tiếng hét đó mà thu âm lại rồi đem phát trong *Đại sảnh Vàng thì cũng chẳng lệch tông chút nào.
(Đại sảnh Quốc gia (Prunksaal) của Thư viện Quốc gia Áo, nằm ở trung tâm Vienna. Đây là một trong những thư viện đẹp nhất thế giới, nổi tiếng với kiến trúc Baroque lộng lẫy và không gian tráng lệ, đặc biệt là Đại sảnh Quốc gia được trang trí bằng vàng, mang đến vẻ đẹp vô cùng ấn tượng.)
Cả người Trần Niệm như biến thành quả bóng cao su, cứ thế nảy lên nảy xuống giữa giường tầng dưới, tủ quần áo và bàn học.
Trần Từ vừa nhìn là đã phát hiện ra nguồn cơn của cơn hỗn loạn.
Trên bàn Trần Niệm là chiếc máy tính bảng vẫn còn sáng màn hình.
"A a a a a a!" Trần Niệm lao thẳng vào lòng Trần Từ, đυ.ng đến mức anh phải lùi lại hai bước. Cậu vùi mặt vào vai anh, chỉ hận không thể biến mất khỏi thế gian này.
Trần Từ nghiêng đầu tránh đi một chút.
"Em hét muốn thủng tai anh đấy."
"Cứu em với!" Trần Niệm ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh của anh trai: "Em gửi nhầm ảnh 18+ cho Shafray rồi!"
Trần Từ: "..."
Dù bình tĩnh như Trần Từ, biểu cảm trên mặt anh cũng không khỏi xuất hiện vết nứt.
Vì anh biết rõ, trong danh bạ QQ của Shafray, tên hiển thị là chính anh — Trần Từ.
Trần Niệm lập tức quay người, lao về phía bàn học. Cậu điên cuồng nhấn giữ ảnh, nhưng thời gian đã vượt quá hai phút, dù có ấn thế nào cũng không còn lựa chọn thu hồi nữa.
"Trời xanh ơi!"
Trần Từ: "Anh nghĩ em tốt nhất nên giải thích ngay đi."
Trần Niệm: "Nhưng hình tượng của em sụp đổ mất rồi!"
Trần Từ: "Là hình tượng của anh sụp đổ."
Trần Niệm: "..."
Trần Niệm: "Ờ ha."
Trước đây thiếu niên cũng từng vẽ những tác phẩm tương tự ở trường, nhưng chưa từng có bức nào trắng trợn như thế này.
Là muốn chia sẻ với mình sao?
Nhưng mà có phần... quá cởi mở rồi đó.
Shafray từng nghe nói, mấy nam sinh chơi thân với nhau đôi khi sẽ bàn về mấy chủ đề kiểu này, thậm chí còn cùng xem phim.
Nhưng những chuyện như vậy thì chưa từng xảy ra với hắn.
Hắn vốn là kiểu người tương đối bảo thủ, có khi xem phim mà thấy có cảnh hạn chế độ tuổi là liền tua qua luôn.
Vậy... có thể coi là một lời mời chăng?
Có phải vì hôm nay mình cõng Trần Từ ra khỏi trường, khiến cậu ấy cảm thấy quan hệ giữa hai người thân thiết hơn nên mới chia sẻ cả mấy thứ như vậy?
Bao nhiêu suy nghĩ rối tung rối mù như bầy ong vỡ tổ chạy loạn trong đầu Shafray, đến mức hắn hoàn toàn quên béng ban nãy mình đang làm gì.
Nhận ra mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu, Shafray lập tức giơ tay tự tát mình một cái.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
Cả người Shafray giật bắn lên, hoàn toàn theo bản năng mà lập tức tắt màn hình bên phải.
Mikhail Shevchenko Vitaliyevich đẩy cửa bước vào.
"Cha." Shafray quay đầu lại, tay phải siết chặt con chuột, cố gắng giấu đi sự chột dạ của mình.
"Sao mặt con đỏ thế?" Mikhail hỏi, tiện tay đặt đĩa dưa hấu đang cầm xuống bàn của Shafray.
"Ờ... lúc nãy chương trình bị lỗi, con mãi không tìm ra bug, sốt ruột quá nên mới thế." Shafray vội vã bịa lý do. Hắn mím môi, thầm nghĩ chắc cũng đủ hợp lý rồi chứ?
Chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được mà liếc về phía màn hình bên phải tối thui, sợ nó bỗng dưng phát sáng lên.
Mikhail là kỹ sư phần mềm nổi tiếng. Sau khi nghỉ việc ở công ty cũ thì đến định cư ở thành phố Z, hiện đang làm nghề tự do, chuyên giúp các công ty lớn tìm và vá lỗi chương trình.
Nhiều quản lý bộ phận của các công ty còn không ngại đường xa, đích thân đến nhà mời ông nhận việc.
Nhờ tiếp xúc môi trường đó từ nhỏ, Shafray cũng bộc lộ năng khiếu vượt trội trong lĩnh vực này.
Mikhail chỉ nhìn qua vài giây đã thấy ngay chỗ có vấn đề, giơ tay chỉ vào màn hình: "Chỗ này mà cũng không nhìn ra sao?"
"Là con sơ suất rồi." Shafray đáp miệng, thực ra đầu óc hoàn toàn không đặt vào đoạn mã kia: "Con sửa lại ngay đây."
Mikhail ừ một tiếng, còn dặn Shafray nhớ nhìn xa chăm sóc mắt rồi mới rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, lưng Shafray mới thả lỏng đôi chút.
Nhưng phải công nhận một điều, vẽ thật sự rất đẹp.
Shafray suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới đặt tay lên bàn phím.
Ngốc Phúc Lai: [Vẽ đẹp thật đấy.]
Hử? Sao tự dưng Shafray lại nhắn tin cho cậu?
Trần Niệm mở khung chat lên, lập tức bị bức ảnh trên màn hình đâm cho chết đứng tại chỗ.
Cậu ngồi đơ như tượng trong ghế mất đến năm sáu giây, đầu óc vốn đang lag thì cuối cùng cũng bắt đầu xử lý được chuyện gì vừa xảy ra.
Trần Niệm: "A a a a a a a a a!"
Trần Từ đang cầm sách chạy vào phòng ngủ chính, thì nhìn thấy em trai ôm đầu hét thất thanh như thể trời sắp sập.
Tiếng hét đó mà thu âm lại rồi đem phát trong *Đại sảnh Vàng thì cũng chẳng lệch tông chút nào.
(Đại sảnh Quốc gia (Prunksaal) của Thư viện Quốc gia Áo, nằm ở trung tâm Vienna. Đây là một trong những thư viện đẹp nhất thế giới, nổi tiếng với kiến trúc Baroque lộng lẫy và không gian tráng lệ, đặc biệt là Đại sảnh Quốc gia được trang trí bằng vàng, mang đến vẻ đẹp vô cùng ấn tượng.)
Cả người Trần Niệm như biến thành quả bóng cao su, cứ thế nảy lên nảy xuống giữa giường tầng dưới, tủ quần áo và bàn học.
Trần Từ vừa nhìn là đã phát hiện ra nguồn cơn của cơn hỗn loạn.
Trên bàn Trần Niệm là chiếc máy tính bảng vẫn còn sáng màn hình.
"A a a a a a!" Trần Niệm lao thẳng vào lòng Trần Từ, đυ.ng đến mức anh phải lùi lại hai bước. Cậu vùi mặt vào vai anh, chỉ hận không thể biến mất khỏi thế gian này.
Trần Từ nghiêng đầu tránh đi một chút.
"Em hét muốn thủng tai anh đấy."
"Cứu em với!" Trần Niệm ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh của anh trai: "Em gửi nhầm ảnh 18+ cho Shafray rồi!"
Trần Từ: "..."
Dù bình tĩnh như Trần Từ, biểu cảm trên mặt anh cũng không khỏi xuất hiện vết nứt.
Vì anh biết rõ, trong danh bạ QQ của Shafray, tên hiển thị là chính anh — Trần Từ.
Trần Niệm lập tức quay người, lao về phía bàn học. Cậu điên cuồng nhấn giữ ảnh, nhưng thời gian đã vượt quá hai phút, dù có ấn thế nào cũng không còn lựa chọn thu hồi nữa.
"Trời xanh ơi!"
Trần Từ: "Anh nghĩ em tốt nhất nên giải thích ngay đi."
Trần Niệm: "Nhưng hình tượng của em sụp đổ mất rồi!"
Trần Từ: "Là hình tượng của anh sụp đổ."
Trần Niệm: "..."
Trần Niệm: "Ờ ha."
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
