TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Shafray nhìn theo hướng Trần Niệm chỉ, đám mây mưa xám xịt đang cuộn trào trên đỉnh tháp đôi. Khung cảnh giao hòa giữa công trình hiện đại và thiên nhiên khiến bước chân hắn khựng lại.

"Đẹp thật." Shafray chân thành nói.

"Muốn chụp lại ghê." Trần Niệm thốt lên, nhưng chỉ là lời cảm thán, vì máy tính bảng đang ở trong cặp sau lưng, lấy ra cũng hơi phiền, nhỡ đâu cậu cử động lung tung làm Shafray ngã thì tiêu.

"Thì chụp đi." Shafray dừng lại, đợi Trần Niệm lấy máy tính bảng ra.

Trần Niệm nói: "Thôi thôi, tôi còn đang che ô mà, không tiện lấy."

"Cũng đúng." Shafray lại bước tiếp.

Hắn cứ thế cõng Trần Niệm đến cổng trường, tìm một chỗ cao ráo sạch sẽ, đặt cậu xuống.

Sau đó, Shafray cầm lấy chiếc ô trong tay Trần Niệm: "Chụp ở đây đi."

Trần Niệm chớp mắt, nhanh chóng tháo cặp, lấy máy tính bảng ra và chụp vài tấm về phía xa.

Cậu lướt qua thư viện ảnh, có lẽ do góc độ thuận lợi, mấy bức hình này trông rất ổn, lá cây đung đưa ở tiền cảnh trở thành khung hình tự nhiên, làm nổi bật tòa nhà và cụm mây mưa ở trung tâm bức ảnh.

Thật đẹp.

Trần Niệm nâng máy tính bảng lên, ngẩng đầu nhìn Shafray đang cầm ô, mỉm cười rạng rỡ:

"Anh thật tốt."

Shafray hoàn toàn không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm giác lúc này.

Một lời khen đơn giản nhưng lại đầy sức mạnh được thiếu niên nói ra một cách nhẹ nhàng, ánh mắt long lanh chứa đầy nụ cười khiến hắn suýt nữa chìm đắm trong đôi mắt màu hổ phách ấy.

Shafray chẳng biết nên đáp lại thế nào, vành tai vốn đã nóng giờ lại càng nóng hơn. Não bộ từng được khen ngợi vô số lần giờ lại lùng bùng như có bong bóng sôi lên. Nếu không nhờ còn đang che ô trên đầu, hắn nghi ngờ mình đã bị "nước vào não" mất rồi.

Bàn tay buông thõng hai bên của Shafray liên tục xoa lên mép quần, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Nhà cậu tới chưa?"

Trần Niệm chỉ vào chiếc xe hơi đen bên vệ đường: "Tôi thấy xe rồi, ở đằng kia."

"Vậy mau về đi."

"Ừm, tạm biệt nhé!"

Trần Niệm chạy vội về phía xe, Shafray hít sâu một hơi, dõi mắt nhìn thiếu niên mở cửa ghế sau rồi chui vào trong.

Trần Niệm vừa ngồi vào đã được Trần Úy đưa cho một chiếc khăn lông: "Lau người đi, coi chừng bị cảm."

"Con đâu có ướt!" Trần Niệm cười toe toét đáp.

Trần Úy không tin, cúi đầu nhìn xuống chân cậu, hửm, giày và ống quần thật sự khô ráo tinh tươm.

"Con ra ngoài kiểu gì vậy?" Trần Úy nghi hoặc hỏi. Không lẽ cũng có bạn đẩy xe giúp à?

Trần Niệm hùng hồn đáp: "Bạn cùng bàn cõng con qua đó."

Trần Úy: "..."

Trần Úy: "???"

Ông nhìn Trần Niệm, ánh mắt đầy ngờ vực: "Con bắt một bạn gái cõng con hả?"

Lúc này Trần Niệm mới phản ứng kịp, Shafray đâu phải bạn cùng bàn của cậu, bạn cùng bàn thật là Quý Chỉ Kỳ, một cô nàng yếu ớt cơ mà!

Trần Niệm vội vàng chữa lời: "Thật ra là bạn học thể thao ngồi sau lưng con ấy, ba còn nhớ rõ bạn cùng bàn của con ghê."

"Dĩ nhiên rồi, bạn nào con nhắc đến, ba đều nhớ." Trần Úy khởi động xe, từ từ lái ra khỏi chỗ kẹt trước cổng trường: "Nhưng dù là bạn học thể thao thì cũng không thể để người ta cõng con ra ngoài chứ?"

Trần Niệm: "Bạn ấy tự nguyện mà. À đúng rồi, anh con sao rồi? Có bị ướt không?"

Trần Từ: "Không."

Cậu quay đầu lại, hai anh em nhìn nhau vài giây.

Trần Niệm lờ mờ đoán được điều gì đó từ vẻ mặt không biểu cảm của anh trai, bật cười:

"Có vẻ tụi con đều được bạn bè trong lớp quý mến ghê nhỉ."

"Nhớ phải cảm ơn người ta tử tế vào đấy." Trần Úy dặn dò: "Đỡ cho ba khỏi phải chà giày giặt quần áo."

Trần Từ: "Vâng."

Trần Niệm: "Biết rồi mà."

Ba người vừa về đến nhà chưa bao lâu, Trần Úy đã nhận được tin nhắn từ giáo viên chủ nhiệm, nói mưa to quá, để đảm bảo an toàn cho học sinh, chiều nay trường cho nghỉ.

"Yeah!" Trần Niệm đang ăn cơm suýt bật khỏi ghế vì vui sướиɠ.

Còn gì sung sướиɠ hơn một buổi nghỉ bất ngờ chứ? Không có!

Điều quan trọng nhất là, thậm chí thầy cô còn chưa kịp giao bài tập. Buổi chiều và buổi tối hôm nay sẽ là kỳ nghỉ đúng nghĩa, cậu có thể tranh thủ thời gian để hoàn thành bản thảo.

Trần Từ ngồi bên cạnh, suýt nữa thì bị khuỷu tay của Trần Niệm huých trúng.

Anh nghiêng người một chút, nói: "Chậm thôi."

Chiều nay không phải lên lớp, có thể ngủ một giấc đến khi tự tỉnh dậy, bù lại giấc ngủ thiếu hụt.

Trần Niệm nằm trên giường, ôm máy tính bảng nhắn tin cho Shafray.

Trần Niệm: [Hôm nay cảm ơn nhé.]

Cậu còn gửi kèm bức ảnh chụp ở cổng trường.

Shafray nhanh chóng trả lời: [Không có gì.]

Trần Niệm: [Khi nào anh rảnh, tôi mời anh ăn một bữa nhé?]

Shafray: [Dạo này chắc không được rồi, cuối tuần này tôi phải thi CSP-S.]

CSP-S? Là cái gì thế?

Trần Niệm tra thử trên trình duyệt: "Chứng nhận kỹ năng phần mềm cấp nâng cao phi chuyên nghiệp" À, ra là cuộc thi Tin học Olympic.

Ghê thật.

Trần Niệm: [Vậy chờ khi nào anh rảnh rồi hẹn cũng được, lúc nào tôi cũng sẵn sàng!]

Shafray: [Được.]

5

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.