TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Mưa kéo dài đến tận lúc tan học cũng chưa tạnh.

Trần Từ đứng ở cửa tòa nhà dạy học, lấy ô từ trong balo ra.

Trước khi ra khỏi nhà anh đã xem dự báo thời tiết, nên có mang ô theo.

Nhưng vào lúc này, cái ô ấy gần như không còn tác dụng.

Trường nằm trong khu phố cũ, hệ thống thoát nước không được tốt, có lẽ do lá rụng cũng làm nghẽn cống, nên ngoài cổng trường nước đọng lênh láng đến tận mắt cá chân.

Trong tình cảnh như vậy, lái xe rất dễ gặp nguy hiểm. Lỡ mà ống xả bị nước vào khiến xe chết máy thì phiền to.

Nhưng có một điều chắc chắn, ba sẽ đến đón hai anh em về nhà.

Trần Từ đang tính toán cách giải quyết ổn thỏa nhất, thì đột nhiên một bóng người từ cạnh anh lù lù bước xuống bậc thềm.

Là Phó Thiên Hà.

Nam sinh thể thao xắn ống quần lên tận đầu gối, cứ thế bước thẳng vào dòng nước.

Dù sao thì hắn cũng chẳng lo giày bị bẩn, có bẩn thì về nhà tự giặt, lại chẳng phải nghe mẹ càm ràm.

Phó Thiên Hà làm gương trước, nên nhiều học sinh khác cũng bắt đầu xắn quần rời trường.

Nhưng Trần Từ vẫn đứng yên trên bậc thềm, đang cân nhắc xem có nên tháo giày không. Anh đang mang một đôi giày thể thao trắng, rất khó giặt.

Nhưng đi chân trần thì tuyệt đối không được, lỡ dưới nước có đinh hay đá sắc thì nguy hiểm vô cùng.

Càng lúc càng nhiều học sinh rời khỏi, chẳng mấy chốc dưới mái hiên chỉ còn lại Trần Từ và vài bạn còn đang chần chừ.

Thôi kệ, cứ lội nước đi vậy, chỉ tội cho ba phải giặt giày thôi.

Trần Từ vừa định bước xuống, thì một bóng người đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.

Phó Thiên Hà đẩy chiếc xe đẩy từ đầu kia sân trường đang ngập nước đi tới, bánh xe lướt trên mặt nước tạo thành từng đợt sóng lan rộng ra hai bên.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Trần Từ.

"Lên đi." Phó Thiên Hà cười nói với cậu bạn đang đứng trên bậc thềm: "Tôi chở cậu ra tận cổng trường."

Lời mời đầy nhiệt tình của Phó Thiên Hà khiến Trần Từ hơi sững người.

Nam sinh thể thao ngâm nửa chân trong làn nước nhìn chẳng sạch sẽ gì, đôi giày dưới chân xem như vứt đi. Hai tay hắn đẩy xe, không rảnh cầm ô, từ đỉnh đầu đến gấu quần đều ướt sũng, thế mà lại tươi cười như không, đôi mắt lấp lánh ánh vui vẻ.

Trần Từ: "Tôi..."

"Lên nhanh đi." Phó Thiên Hà thúc giục: "Yên tâm, tôi vững lắm, cậu chỉ cần đứng yên là được."

Thật ra điều Trần Từ định nói không phải là chuyện đó.

Thấy Phó Thiên Hà kiên quyết như vậy, Trần Từ không nói thêm gì nữa, bước lên, đứng lên mặt phẳng của chiếc xe đẩy.

Chiếc ô trong tay anh vẫn che nghiêm chỉnh, nhưng lại nghiêng nhẹ về phía Phó Thiên Hà, khiến mưa không còn rơi ướt mái tóc hắn nữa.

Mấy bạn học còn đang do dự trên bậc thềm vẫn luôn nhìn về phía Phó Thiên Hà, nhưng vì không thân thiết lắm nên ngại không dám mở lời nhờ hắn cho đi nhờ.

Phó Thiên Hà và Trần Từ nhìn nhau.

Trần Từ nói: "Tôi không sao cả."

Phó Thiên Hà bật cười, ngoắc tay với họ: "Mọi người qua đây đi! Vẫn còn chỗ mà."

"Thế thì tốt quá rồi!"

"Cảm ơn cậu nhé!"

Mọi người nghe vậy liền vội vàng chạy đến, Trần Từ dịch người về phía tay vịn nhường thêm chỗ, khiến đùi ngoài của anh dán vào thanh chắn ngang, ngay đúng chỗ tay Phó Thiên Hà đang nắm.

Lúc Trần Từ nhận ra có gì đó không ổn và định dịch ra xa một chút thì chiếc xe đẩy đã chật ních bạn học, anh hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Trần Từ: "..."

Phó Thiên Hà cũng cảm nhận được điều đó.

Qua lớp quần mỏng, hắn có thể cảm nhận rất rõ sự mềm mại của đùi bên cạnh. Hắn không tự nhiên khẽ cử động ngón tay, nhưng cảm giác ngón tay chạm vào da thịt khiến Phó Thiên Hà hoảng hốt siết chặt tay lại, không dám cử động nữa.

Mặt hắn bất chợt đỏ bừng, chẳng dám nhìn biểu cảm của Trần Từ lúc này ra sao.

"Bạn học ơi, bạn tên gì vậy?" Một bạn cùng đi nhờ cảm kích hỏi.

"Tôi tên là Phó Thiên Hà." Phó Thiên Hà vội vàng cười với cô bạn đó để che giấu sự lúng túng, lấy lại tinh thần, đẩy xe quay đầu hướng về cổng trường.

Trên xe đứng sáu người, mà lại phải lội nước đẩy đi, tuyệt đối không thể gọi là nhẹ nhàng.

Phó Thiên Hà dồn sức dùng chân đẩy, người nghiêng về trước, cơ bắp ở tay và lưng căng chặt vì dồn lực.

Trần Từ giương ô che cho cả anh và Phó Thiên Hà, thế nhưng vẫn thấy nơi thái dương của cậu bạn thể thao có giọt nước chảy xuống.

Là mồ hôi, hay là mưa?

Chiếc xe rẽ nước mà đi, như một chiếc thuyền nhỏ giữa dòng nước cuồn cuộn, mọi người phấn khích hẳn lên, ríu rít bàn luận về cơn mưa xối xả hiếm gặp này.

Chỉ riêng Trần Từ không tham gia, yên lặng cầm ô che cho Phó Thiên Hà.

Lòng bàn tay Phó Thiên Hà rịn mồ hôi, tay nắm bằng kim loại dễ bị trơn, hắn phải liên tục điều chỉnh tư thế cầm. Nhưng mỗi lần cử động nhẹ đều vô tình chạm vào đùi Trần Từ, khiến Phó Thiên Hà càng hoảng loạn, đành gắng sức đẩy thật nhanh, thậm chí gần như chạy.

"Á!"

Mọi người hét lên đầy phấn khích, tốc độ mang lại cảm giác thỏa mãn bản năng nhất.

Huống chi là đang đi trên mặt nước, chen chúc trong không gian chật hẹp của xe đẩy, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể nghiêng ngả, mọi người chỉ có thể ôm lấy nhau để giữ thăng bằng, trong lòng luôn thấp thỏm lo sẽ bị rơi xuống nước, cảm giác căng thẳng khiến cho sự phấn khích càng thêm mãnh liệt.

6

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.