0 chữ
Chương 33
Chương 33
Mười phương trình cậu không biết đều được viết xong. Khi thầy Hóa hô "kết thúc", Trần Niệm thả viên phấn trong tay xuống.
Nơi cầm phấn trắng, đã thấm một vệt mồ hôi căng thẳng nhỏ.
Trần Niệm theo sau Shafray trở lại chỗ ngồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Shafray lại tháo giày ra, bàn chân vừa mới khô một chút lại bị giày làm ướt lần nữa.
Thầy Hóa đang chấm bài nghe viết trên bảng, còn tờ giấy nháp của Trần Niệm thì bị đẩy sang bàn của Shafray.
Trên giấy vẽ một hình người nhỏ đang quỳ gối rơi lệ, gương mặt đầy xúc động, tuy không viết một chữ nào nhưng lại sinh động đến mức lột tả rõ nét tâm tình cảm kích của thiếu niên.
Rất đáng yêu.
Khóe môi của Shafray khẽ cong lên.
...
Phó Thiên Hà đã chăm chú nhìn nốt ruồi sau tai của Trần Từ gần hai tiết học rồi.
Giờ thì hắn đã chắc chắn đó là nốt ruồi, không phải vết bẩn gì cả.
Cảm giác khi chạm vào vùng da sau tai của thiếu niên dường như vẫn còn vương lại nơi đầu ngón tay, khiến cho tư thế cầm bút của Phó Thiên Hà có phần lúng túng.
Thầy giáo vật lý vẫn đang giảng bài trên bục, đó vốn là môn học mà Phó Thiên Hà yêu thích nhất, vậy mà giờ đây lại không thể tập trung nổi.
"Trong số các em, có ai làm được bài nâng cao thầy giao tuần trước không?" Câu hỏi của thầy giáo vật lý kéo ý thức của Phó Thiên Hà trở về.
Tiết học cuối cùng của ngày thứ Sáu tuần trước, thầy giáo đã giao một bài tập khó được trích từ đề thi học sinh giỏi, bảo mọi người thử làm vào cuối tuần.
Phần lớn học sinh trong lớp chuyên đều quên mất bài đó, cúi đầu im lặng. Chỉ có mình Phó Thiên Hà giơ tay lên.
Ánh mắt hài lòng của thầy giáo vật lý cuối cùng cũng dừng lại trên người Phó Thiên Hà, hắn là học sinh mà thầy yêu thích nhất trong lớp, không chỉ giỏi vật lý mà trình độ còn vượt cả nhiều học sinh xuất sắc của lớp tinh anh.
Thầy giáo đang định để Phó Thiên Hà trình bày đáp án thì lại thấy có một cánh tay khác giơ lên từ phía bàn của học sinh khối thể dục.
Thiếu niên với gương mặt điềm tĩnh, tựa như câu hỏi kia chẳng có gì khó khăn cả.
Thầy giáo vật lý hơi khựng lại một chút.
Sau đó, ông đổi ý.
"Phó Thiên Hà, Trần Niệm, hai em lên bảng viết các bước giải bài này đi."
Trần Từ đứng dậy, dưới ánh nhìn của cả lớp, bước lên bục giảng.
Mọi người đã quen với việc Phó Thiên Hà tỏa sáng trong các tiết vật lý, không ngờ lần này Trần Niệm cũng làm được bài.
Trần Từ cầm một viên phấn, thổi đi lớp bụi bám ngoài, rồi mới bắt đầu viết các bước giải.
Cuối tuần, Trần Niệm từng hỏi anh về bài này.
Sau khi giải xong, Trần Từ còn tỉ mỉ giảng giải cho em trai mình toàn bộ cách nghĩ và quá trình giải. Ban đầu Trần Niệm muốn đem ra khoe khoang một phen, nhưng giờ đã đổi người rồi, vậy thì Trần Từ cũng giúp em mình tỏa sáng một chút.
Phó Thiên Hà và Trần Từ mỗi người đứng một bên bảng đen, lặng lẽ viết các bước giải của riêng mình. Toàn bộ lớp học, bao gồm cả thầy giáo, đều chăm chú dõi theo, trong lớp chỉ còn lại tiếng phấn lạch cạch va vào bảng.
Trần Từ là người viết xong trước, khi anh buông viên phấn xuống thì Phó Thiên Hà cũng vừa viết xong.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau, sau đó Trần Từ cụp mắt xuống, quay về chỗ ngồi.
Phó Thiên Hà lặng lẽ theo sát phía sau.
Trần Từ vừa ngồi xuống thì liếc mắt nhìn bài giải của Phó Thiên Hà.
Kết quả cuối cùng của hai người giống hệt nhau, nhưng cách giải thì hoàn toàn khác biệt.
Đây là một bài tập liên quan đến điện học.
Trần Từ và Phó Thiên Hà lần lượt áp dụng hai hướng tư duy khác nhau, một người dùng góc nhìn "trường", người kia chọn "đường". Một cái tiếp cận vi mô, một cái tiếp cận vĩ mô, tuy hai mà một, bởi cả hai đều là các biểu hiện khác nhau của cùng một lý thuyết. Nên kết quả chính xác chắc chắn phải giống nhau.
Thầy giáo vật lý vô cùng hào hứng, quyết định lấy hai bài làm mẫu, từ đầu đến cuối giảng giải lại toàn bộ kiến thức liên quan đến "trường và đường".
"Giỏi ghê á." Quý Chỉ Kỳ thì thầm với Trần Từ: "Bài kiểu này mà cũng làm được."
Trần Từ nhẹ giọng đáp: "Chỉ là may mắn thôi."
Anh cúi đầu tiếp tục làm bài của mình, cảm giác ghế bị khẽ đυ.ng nhẹ từ phía sau, chắc là Phó Thiên Hà đang đổi tư thế cho thoải mái hơn.
Anh không ngoái đầu lại.
Sau tiết thứ hai là giờ ra chơi dài, không phải chạy thể dục, nên mọi người tranh thủ thời gian hiếm hoi để nô đùa trong lớp hoặc ngoài hành lang.
Mưa chẳng những chưa tạnh mà còn mỗi lúc một lớn hơn, hai bậc cầu thang tầng một đã bị ngập, nước mưa tụ lại giữa sân trời, tạo thành một vùng sóng gợn cuồn cuộn.
Trần Từ đi vệ sinh rồi tiện thể lấy một ly nước, sau đó trở về chỗ ngồi đọc sách ngoại khóa.
"Đang đọc gì đó?" Quý Chỉ Kỳ tò mò hỏi.
Trần Từ đưa bìa sách cho cô xem, trên nền bìa cam xanh có tựa đề: "Khi cái chết hóa thành sự sống".
"Nói về cấy ghép nội tạng."
"Uầy!" Quý Chỉ Kỳ lập tức hứng thú, nghiêng đầu nhìn vào trang sách Trần Từ đang đọc.
[Hiến tạng không phải là từ bỏ một phần cơ thể để cứu sống người xa lạ, mà là một người xa lạ gần như từ bỏ tất cả, để một phần cơ thể của bạn có thể tiếp tục sống.]
Quý Chỉ Kỳ mất hai giây để nghiền ngẫm ý nghĩa thật sự của câu nói đó, mắt bỗng thấy cay xè.
Những người thật lòng yêu nghệ thuật thường vô cùng nhạy cảm, chính vì vậy mà họ có thể nắm bắt được nguồn cảm hứng trong cuộc sống và cảm xúc bộc phát để sáng tạo.
Quý Chỉ Kỳ nói: "Khi nào cậu đọc xong, cho tớ mượn nha?"
Nơi cầm phấn trắng, đã thấm một vệt mồ hôi căng thẳng nhỏ.
Trần Niệm theo sau Shafray trở lại chỗ ngồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Shafray lại tháo giày ra, bàn chân vừa mới khô một chút lại bị giày làm ướt lần nữa.
Thầy Hóa đang chấm bài nghe viết trên bảng, còn tờ giấy nháp của Trần Niệm thì bị đẩy sang bàn của Shafray.
Trên giấy vẽ một hình người nhỏ đang quỳ gối rơi lệ, gương mặt đầy xúc động, tuy không viết một chữ nào nhưng lại sinh động đến mức lột tả rõ nét tâm tình cảm kích của thiếu niên.
Rất đáng yêu.
Khóe môi của Shafray khẽ cong lên.
...
Phó Thiên Hà đã chăm chú nhìn nốt ruồi sau tai của Trần Từ gần hai tiết học rồi.
Cảm giác khi chạm vào vùng da sau tai của thiếu niên dường như vẫn còn vương lại nơi đầu ngón tay, khiến cho tư thế cầm bút của Phó Thiên Hà có phần lúng túng.
Thầy giáo vật lý vẫn đang giảng bài trên bục, đó vốn là môn học mà Phó Thiên Hà yêu thích nhất, vậy mà giờ đây lại không thể tập trung nổi.
"Trong số các em, có ai làm được bài nâng cao thầy giao tuần trước không?" Câu hỏi của thầy giáo vật lý kéo ý thức của Phó Thiên Hà trở về.
Tiết học cuối cùng của ngày thứ Sáu tuần trước, thầy giáo đã giao một bài tập khó được trích từ đề thi học sinh giỏi, bảo mọi người thử làm vào cuối tuần.
Phần lớn học sinh trong lớp chuyên đều quên mất bài đó, cúi đầu im lặng. Chỉ có mình Phó Thiên Hà giơ tay lên.
Thầy giáo đang định để Phó Thiên Hà trình bày đáp án thì lại thấy có một cánh tay khác giơ lên từ phía bàn của học sinh khối thể dục.
Thiếu niên với gương mặt điềm tĩnh, tựa như câu hỏi kia chẳng có gì khó khăn cả.
Thầy giáo vật lý hơi khựng lại một chút.
Sau đó, ông đổi ý.
"Phó Thiên Hà, Trần Niệm, hai em lên bảng viết các bước giải bài này đi."
Trần Từ đứng dậy, dưới ánh nhìn của cả lớp, bước lên bục giảng.
Mọi người đã quen với việc Phó Thiên Hà tỏa sáng trong các tiết vật lý, không ngờ lần này Trần Niệm cũng làm được bài.
Cuối tuần, Trần Niệm từng hỏi anh về bài này.
Sau khi giải xong, Trần Từ còn tỉ mỉ giảng giải cho em trai mình toàn bộ cách nghĩ và quá trình giải. Ban đầu Trần Niệm muốn đem ra khoe khoang một phen, nhưng giờ đã đổi người rồi, vậy thì Trần Từ cũng giúp em mình tỏa sáng một chút.
Phó Thiên Hà và Trần Từ mỗi người đứng một bên bảng đen, lặng lẽ viết các bước giải của riêng mình. Toàn bộ lớp học, bao gồm cả thầy giáo, đều chăm chú dõi theo, trong lớp chỉ còn lại tiếng phấn lạch cạch va vào bảng.
Trần Từ là người viết xong trước, khi anh buông viên phấn xuống thì Phó Thiên Hà cũng vừa viết xong.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn nhau, sau đó Trần Từ cụp mắt xuống, quay về chỗ ngồi.
Phó Thiên Hà lặng lẽ theo sát phía sau.
Trần Từ vừa ngồi xuống thì liếc mắt nhìn bài giải của Phó Thiên Hà.
Kết quả cuối cùng của hai người giống hệt nhau, nhưng cách giải thì hoàn toàn khác biệt.
Đây là một bài tập liên quan đến điện học.
Trần Từ và Phó Thiên Hà lần lượt áp dụng hai hướng tư duy khác nhau, một người dùng góc nhìn "trường", người kia chọn "đường". Một cái tiếp cận vi mô, một cái tiếp cận vĩ mô, tuy hai mà một, bởi cả hai đều là các biểu hiện khác nhau của cùng một lý thuyết. Nên kết quả chính xác chắc chắn phải giống nhau.
Thầy giáo vật lý vô cùng hào hứng, quyết định lấy hai bài làm mẫu, từ đầu đến cuối giảng giải lại toàn bộ kiến thức liên quan đến "trường và đường".
"Giỏi ghê á." Quý Chỉ Kỳ thì thầm với Trần Từ: "Bài kiểu này mà cũng làm được."
Trần Từ nhẹ giọng đáp: "Chỉ là may mắn thôi."
Anh cúi đầu tiếp tục làm bài của mình, cảm giác ghế bị khẽ đυ.ng nhẹ từ phía sau, chắc là Phó Thiên Hà đang đổi tư thế cho thoải mái hơn.
Anh không ngoái đầu lại.
Sau tiết thứ hai là giờ ra chơi dài, không phải chạy thể dục, nên mọi người tranh thủ thời gian hiếm hoi để nô đùa trong lớp hoặc ngoài hành lang.
Mưa chẳng những chưa tạnh mà còn mỗi lúc một lớn hơn, hai bậc cầu thang tầng một đã bị ngập, nước mưa tụ lại giữa sân trời, tạo thành một vùng sóng gợn cuồn cuộn.
Trần Từ đi vệ sinh rồi tiện thể lấy một ly nước, sau đó trở về chỗ ngồi đọc sách ngoại khóa.
"Đang đọc gì đó?" Quý Chỉ Kỳ tò mò hỏi.
Trần Từ đưa bìa sách cho cô xem, trên nền bìa cam xanh có tựa đề: "Khi cái chết hóa thành sự sống".
"Nói về cấy ghép nội tạng."
"Uầy!" Quý Chỉ Kỳ lập tức hứng thú, nghiêng đầu nhìn vào trang sách Trần Từ đang đọc.
[Hiến tạng không phải là từ bỏ một phần cơ thể để cứu sống người xa lạ, mà là một người xa lạ gần như từ bỏ tất cả, để một phần cơ thể của bạn có thể tiếp tục sống.]
Quý Chỉ Kỳ mất hai giây để nghiền ngẫm ý nghĩa thật sự của câu nói đó, mắt bỗng thấy cay xè.
Những người thật lòng yêu nghệ thuật thường vô cùng nhạy cảm, chính vì vậy mà họ có thể nắm bắt được nguồn cảm hứng trong cuộc sống và cảm xúc bộc phát để sáng tạo.
Quý Chỉ Kỳ nói: "Khi nào cậu đọc xong, cho tớ mượn nha?"
1
0
1 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
