TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Trần Niệm suy nghĩ hai giây, rồi nhắm mắt lại, cắn thẳng cây nấm vào miệng.

Nhai thật nhanh... rồi nuốt xuống.

Chờ đã, hình như cũng không khó ăn như tưởng tượng nhỉ?

Là vì cô chú nấu bếp trong căng tin đã thêm nước sốt và vụn đậu phộng vào sao?

Yết hầu Trần Niệm khẽ động, cậu nuốt trôi phần nấm đã nhai kỹ, trong lòng bỗng nhiên thay đổi cái nhìn về món ăn này.

Shafray ướt đẫm từ đầu tới chân, cùng Trần Niệm đang nhai bánh kẹp trở lại lớp học.

Trần Niệm lấy một cuộn giấy vệ sinh từ ngăn bàn ra, đưa cho Shafray lau người và quần áo. Cậu ăn nốt chiếc bánh, cảm thấy bụng dễ chịu hơn hẳn.

Trần Niệm cảm động vô cùng, hu hu, bạn cùng bàn của anh trai cậu đúng là người tốt!

Giày ướt mà đi tiếp thì cực kỳ khó chịu, Shafray bèn đi chân trần, gác chân lên mép bàn. Vị trí ngồi của hắn dựa tường, gần cửa sổ, lại có bạn ngồi phía trước che khuất nên cũng không dễ bị phát hiện.

Hơn nữa, vào mùa hè thì nhiều bạn cũng đi dép lê, hắn đi chân trần chắc cũng không kỳ lắm.

Cơn mưa lớn khiến buổi lễ chào cờ vào sáng thứ Hai hàng tuần bị hủy bỏ.

Shafray vẫn đang lau áo, cúi đầu xử lý chiếc sơ mi dính nước, cơ bụng của hắn lờ mờ hiện ra dưới lớp vải.

Trần Niệm cố gắng giữ ánh mắt mình dừng lại ở phần eo bụng, không nhìn xuống thêm nữa, khẽ nói: "Anh có dáng người đẹp thật đấy, còn có cả cơ bụng nữa."

Có người cơ bụng bị lệch do bẩm sinh hoặc luyện tập không đều, nhưng cơ bụng của Shafray thì chuẩn như hình minh họa cơ thể trong sách, cực kỳ cân đối.

"Hả?" Shafray ngẩng đầu, thấy Trần Niệm đang nhìn chằm chằm vào phần bụng mình, khuôn mặt bất giác đỏ lên.

"Thật ra con trai muốn có cơ bụng cũng không khó đâu, chỉ cần lượng mỡ cơ thể thấp là cơ bản sẽ có thôi."

"Vậy sao?" Trần Niệm nghe vậy liền véo thử bụng mềm của mình.

Ừm, chỉ có một múi thôi.

Trần Niệm lại nói: "Tôi có thể..."

Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc ấy.

"Gì cơ?" Shafray không nghe thấy phần sau câu nói của Trần Niệm.

"Không có gì." Trần Niệm thu lại ý định sờ cơ bụng của Shafray. Thật ra không phải cậu chưa từng sờ qua cơ bụng, dù mình không có, nhưng ba thì có, ngày xưa cậu với anh trai còn nằm ngủ trên bụng ba nữa là.

Tiết đầu tiên là môn Hóa học, Trần Niệm là dân chuyên tự nhiên, bình thường chỉ cần cố gắng một chút là có thể theo kịp. Nhưng lớp chọn lại học nhanh hơn các lớp khác cả một chương, giờ đang học môn chọn chuyên đề Hóa hữu cơ.

Đây là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với Trần Niệm.

Cậu nghe không hiểu bài, bèn dứt khoát tập trung lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cảm thấy vô cùng lãng mạn.

Chỉ tiếc rằng, khoảng thời gian lãng mạn ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Ngay khi thầy Hóa học cất tiếng: "Chuẩn bị nghe viết", cả lớp đồng loạt lấy nháp ra.

Trần Niệm cũng học theo, nhưng sau đó thầy lại nói: "Gọi mấy bạn lên bảng nhé."

Tim Trần Niệm lập tức nhảy dựng.

Bình tĩnh, trong lớp có 48 người cơ mà, dù có gọi thì chưa chắc...

"Trần Từ."

Thầy giáo Hóa học không chút do dự gọi đúng tên anh trai cậu.

Trần Niệm: "..."

Chuyện cậu sợ nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.

Trần Niệm siết chặt cây bút trong tay, rồi lại buông lỏng, rồi lại siết, bình thường Trần Từ chắc chắn sẽ không nói hai lời mà bước lên bảng chuẩn bị nghe viết, bởi với anh ấy, thầy ra đề kiểu gì cũng như nhau cả thôi.

Nhưng... nhưng Trần Niệm thì chẳng biết gì cả!

Phải làm sao đây! Lẽ nào cậu phải lộ tẩy ngay giữa lớp học sao?!

Bộ não Trần Niệm xoay chuyển chóng mặt, đồng thời cậu cũng đứng dậy, bước từng bước nặng nề lên bục giảng.

Thầy giáo lại gọi thêm ba người nữa. Trần Niệm quay lưng về phía các bạn, đang cầm viên phấn gõ lên bảng đầy tuyệt vọng thì bất chợt nghe thấy giọng nói mang âm điệu Đông Bắc vang lên:

"Thầy ơi, em cũng muốn lên nghe viết."

Trần Niệm lập tức quay đầu lại.

Shafray đứng cạnh cửa sổ, mưa to không ngừng đập lên tấm kính bên cạnh hắn, để lại những vệt nước loang lổ. Ánh đèn sáng rực trong lớp học rọi lên người hắn, mái tóc vàng và đôi mắt tím nổi bật lóa mắt.

"Rắc" một tiếng, viên phấn trong tay Trần Niệm bị cậu siết chặt đến gãy làm đôi, để lại một chấm trắng rõ rệt trên bảng đen.

Thầy Hóa có hơi bất ngờ nhưng cũng vui vẻ, học sinh chủ động tham gia tương tác tất nhiên là điều tốt: "Được, Shafray cũng lên đi."

Shafray giẫm đôi giày vẫn còn ướt, bước đến bên cạnh Trần Niệm, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng nước bị ép ra khỏi đế giày.

Trần Niệm lén nhìn hắn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Shafray.

Shafray khẽ mấp máy môi, ra hiệu rất rõ ràng: Nếu không làm được thì nhìn tôi viết.

Mũi Trần Niệm bỗng cay cay.

Thầy Hóa bắt đầu đọc phương trình đầu tiên, là bài tập Hóa hữu cơ.

Trần Niệm không biết viết chữ nào, đành nhìn sang Shafray, thấy hắn viết cực nhanh, bèn cắm cúi chép theo như vẽ lại tranh.

Để Trần Niệm nhìn dễ hơn, Shafray đứng rất gần cậu, so với khoảng cách đều nhau giữa ba bạn còn lại, thì hai người họ gần như sắp dính vào nhau rồi.

Trần Niệm vốn học vẽ, khả năng quan sát được rèn từ việc ký họa rất nhạy bén, chỉ cần liếc một cái là có thể chép lại chính xác các phương trình Hóa hữu cơ xa lạ kia, chỉ cần coi chúng như hình vẽ là được.

2

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.