0 chữ
Chương 31
Chương 31
Nước mưa đã ngập cả đế giày, mà lúc ra khỏi nhà vội vàng quá, cậu lại không mang theo ô.
Ừm... nếu toàn thân ướt sũng, thì nguyên buổi sáng chắc chắn sẽ rất khó tập trung học, hơn nữa còn dễ bị cảm.
Trần Niệm nhắm mắt lại, lẩm nhẩm trong lòng:
Không đổi nữa, không đổi nữa, không đổi nữa...
Nhiều cặp song sinh đều có một loại thần giao cách cảm kỳ lạ.
Trần Từ và Trần Niệm cũng vậy.
Tuy tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, nhưng không ít lần lại cùng đưa ra những lựa chọn giống hệt nhau mà không hẹn trước, thậm chí còn bị cảm xúc của đối phương ảnh hưởng.
Ví dụ như, nếu Trần Niệm khó chịu đến mức mất ngủ, thì đêm đó Trần Từ chắc chắn cũng sẽ không chợp mắt được.
Trần Niệm cảm thấy anh trai chắc chắn sẽ hiểu ý mình.
Dựa theo sự hiểu biết của cậu về Trần Từ, xét theo lý trí và logic thuần túy, anh ấy nhất định sẽ lựa chọn tiếp tục ở lại trong lớp học.
Đúng lúc đang nghĩ vậy, Trần Niệm chợt nghe giọng nói của Shafray vang lên bên cạnh:
"Không được đâu, còn phải học cả sáng nữa, không ăn chắc chắn sẽ đói lả đấy. Tôi có ô, để tôi đi mua cho cậu nhé."
"Ơ? Thật sự không cần đâu, tôi thử hỏi bạn bè xem có ai mang bánh mì gì đó không." Trần Niệm nói.
"Trường không cho mang đồ ăn vặt mà." Shafray vừa nói vừa lấy ô ra từ balo, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng: "Hôm nay tôi mang giày cũ, dính bẩn về giặt cũng tiện."
"Vậy... vậy tôi đi cùng anh!" Trần Niệm ngại để bạn cùng bàn phải mạo hiểm đi mua đồ ăn cho mình dưới mưa, nhưng vừa đứng dậy đã bị Shafray ấn ngồi xuống lại: "Đợi tôi."
Shafray rời khỏi lớp học.
Trần Niệm vội vàng ra hành lang, chống tay lên lan can ngó xuống, chẳng bao lâu sau đã thấy bóng người tóc vàng xuất hiện dưới tầng. Hắn ta bung ô lên, bước đi trong cơn mưa như trút nước.
Trần Niệm thấy mặt mình hơi ươn ướt, cậu đưa tay lau qua, vừa ngẩng đầu thì bị gió thổi mưa tạt thẳng vào mắt.
Đáng ghét thật.
Học sinh chen kín hành lang để xem mưa, trời mưa to thế mà vẫn có người đi ra ngoài, nhất thời ánh mắt của tất cả đều dồn vào bóng người vội vã ấy.
Là ai mà ngốc thế?
Trần Niệm thấp thỏm không yên mà chờ đợi, gió lớn như vậy, liệu ô của Shafray có chống nổi không?
Thật là... rõ ràng cậu chưa ăn, tại sao còn để bạn cùng bàn đi mua giùm, lúc đó sao không kiên quyết từ chối hơn một chút?
Bốn phút sau, chiếc ô xanh đậm cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trong tầm nhìn.
Trần Niệm mừng rỡ, nhìn thấy Shafray ba bước thành hai, chạy vội lên bậc thềm, đứng dưới mái hiên tầng một thu ô, giũ nước mưa.
Trần Niệm lập tức chạy về phía cầu thang.
Cậu như con chim sẻ thoát l*иg lao xuống cầu thang vắng người, đến cửa tầng một thì thấy Shafray.
Shafray đặt ô xuống đất, cúi đầu vắt nước ở gấu quần và vạt áo sơ mi ướt sũng, từng giọt mưa từ mái tóc bạch kim rơi xuống, lăn dọc theo cổ rồi chảy vào trong áo.
Chưa kể đôi giày dưới chân kia nữa.
Trần Niệm vội chạy tới, Shafray ngẩng đầu nhìn, nâng chân trái lên rồi cởi giày.
Trần Niệm đưa tay đỡ lấy để giữ thăng bằng cho hắn, thấy Shafray đổ ào ào nước trong giày ra, chân trái xong lại tới chân phải.
"Vất vả cho cậu rồi." Trần Niệm chân thành cảm ơn, rồi cởϊ áσ khoác đồng phục ra, kiễng chân phủ lên đầu Shafray: "Lau tóc nhanh lên."
"Không sao đâu."
Shafray không muốn dùng áo của Trần Niệm để lau tóc, vừa cầm xuống thì đã thấy mặt trong áo đồng phục trắng lấm tấm vết bút bi đen.
Đó là từng bức tranh mỹ thiếu nữ và mỹ thiếu niên kiểu anime, có cả bản chuẩn lẫn phiên bản chibi, thuộc loại mà chỉ cần bị giáo viên phát hiện là sẽ bắt giặt ngay lập tức vì vẽ dày đặc quá.
Trần Từ lại dám vẽ đồng phục thành ra thế này?
Shafray dở khóc dở cười, lật áo của Trần Niệm lên, mặt vẽ quay vào trong để chiêm ngưỡng trọn vẹn.
"Vẽ mất bao lâu vậy?" Shafray hỏi.
"Khụ, rảnh rỗi thì vẽ vài nét thôi." Trần Niệm hơi đỏ mặt nhận lại áo, rồi hỏi: "Anh lạnh không?"
"Mát mẻ."
Cơ thể Shafray đã ướt gần hết, mưa to tạt theo gió nghiêng cả ô, phần được che chỉ có đầu, từ ngực trở xuống gần như không còn chỗ nào khô, áo sơ mi dính sát vào eo và bụng, quần cũng dán vào chân.
Thông thường, đáng ra Trần Niệm nên chú ý đến cơ bụng.
Nhưng ánh mắt cậu lại không tự chủ mà trượt xuống thấp hơn, đường nét phác họa qua chiếc quần thể thao đen khiến cậu hơi nghi ngờ, Shafray thật sự cùng tuổi với mình sao?
Hay là... người nước ngoài phát triển sớm và nhanh hơn thật?
Shafray không để ý Trần Niệm đang nhìn mình chằm chằm vào chỗ nào, hắn móc ra từ trong ngực một chiếc túi ni lông, bên trong là một chiếc bánh kẹp thường thấy trong căng tin trường học: "Cái này được chứ? Quên hỏi cậu muốn ăn gì rồi."
"Đương nhiên được rồi, tôi không kén ăn." Trần Niệm nhận lấy chiếc bánh kẹp, nó vẫn còn ấm, không rõ là do nhiệt độ từ người Shafray truyền sang, hay chính bánh vẫn còn nóng.
Hai cây nấm tròn trĩnh, lạc lõng chọc đầu ra khỏi mép bánh.
Ừm... nếu toàn thân ướt sũng, thì nguyên buổi sáng chắc chắn sẽ rất khó tập trung học, hơn nữa còn dễ bị cảm.
Trần Niệm nhắm mắt lại, lẩm nhẩm trong lòng:
Không đổi nữa, không đổi nữa, không đổi nữa...
Nhiều cặp song sinh đều có một loại thần giao cách cảm kỳ lạ.
Trần Từ và Trần Niệm cũng vậy.
Tuy tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, nhưng không ít lần lại cùng đưa ra những lựa chọn giống hệt nhau mà không hẹn trước, thậm chí còn bị cảm xúc của đối phương ảnh hưởng.
Ví dụ như, nếu Trần Niệm khó chịu đến mức mất ngủ, thì đêm đó Trần Từ chắc chắn cũng sẽ không chợp mắt được.
Trần Niệm cảm thấy anh trai chắc chắn sẽ hiểu ý mình.
Dựa theo sự hiểu biết của cậu về Trần Từ, xét theo lý trí và logic thuần túy, anh ấy nhất định sẽ lựa chọn tiếp tục ở lại trong lớp học.
"Không được đâu, còn phải học cả sáng nữa, không ăn chắc chắn sẽ đói lả đấy. Tôi có ô, để tôi đi mua cho cậu nhé."
"Ơ? Thật sự không cần đâu, tôi thử hỏi bạn bè xem có ai mang bánh mì gì đó không." Trần Niệm nói.
"Trường không cho mang đồ ăn vặt mà." Shafray vừa nói vừa lấy ô ra từ balo, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng: "Hôm nay tôi mang giày cũ, dính bẩn về giặt cũng tiện."
"Vậy... vậy tôi đi cùng anh!" Trần Niệm ngại để bạn cùng bàn phải mạo hiểm đi mua đồ ăn cho mình dưới mưa, nhưng vừa đứng dậy đã bị Shafray ấn ngồi xuống lại: "Đợi tôi."
Shafray rời khỏi lớp học.
Trần Niệm vội vàng ra hành lang, chống tay lên lan can ngó xuống, chẳng bao lâu sau đã thấy bóng người tóc vàng xuất hiện dưới tầng. Hắn ta bung ô lên, bước đi trong cơn mưa như trút nước.
Đáng ghét thật.
Học sinh chen kín hành lang để xem mưa, trời mưa to thế mà vẫn có người đi ra ngoài, nhất thời ánh mắt của tất cả đều dồn vào bóng người vội vã ấy.
Là ai mà ngốc thế?
Trần Niệm thấp thỏm không yên mà chờ đợi, gió lớn như vậy, liệu ô của Shafray có chống nổi không?
Thật là... rõ ràng cậu chưa ăn, tại sao còn để bạn cùng bàn đi mua giùm, lúc đó sao không kiên quyết từ chối hơn một chút?
Bốn phút sau, chiếc ô xanh đậm cuối cùng cũng xuất hiện trở lại trong tầm nhìn.
Trần Niệm mừng rỡ, nhìn thấy Shafray ba bước thành hai, chạy vội lên bậc thềm, đứng dưới mái hiên tầng một thu ô, giũ nước mưa.
Trần Niệm lập tức chạy về phía cầu thang.
Shafray đặt ô xuống đất, cúi đầu vắt nước ở gấu quần và vạt áo sơ mi ướt sũng, từng giọt mưa từ mái tóc bạch kim rơi xuống, lăn dọc theo cổ rồi chảy vào trong áo.
Chưa kể đôi giày dưới chân kia nữa.
Trần Niệm vội chạy tới, Shafray ngẩng đầu nhìn, nâng chân trái lên rồi cởi giày.
Trần Niệm đưa tay đỡ lấy để giữ thăng bằng cho hắn, thấy Shafray đổ ào ào nước trong giày ra, chân trái xong lại tới chân phải.
"Vất vả cho cậu rồi." Trần Niệm chân thành cảm ơn, rồi cởϊ áσ khoác đồng phục ra, kiễng chân phủ lên đầu Shafray: "Lau tóc nhanh lên."
"Không sao đâu."
Shafray không muốn dùng áo của Trần Niệm để lau tóc, vừa cầm xuống thì đã thấy mặt trong áo đồng phục trắng lấm tấm vết bút bi đen.
Đó là từng bức tranh mỹ thiếu nữ và mỹ thiếu niên kiểu anime, có cả bản chuẩn lẫn phiên bản chibi, thuộc loại mà chỉ cần bị giáo viên phát hiện là sẽ bắt giặt ngay lập tức vì vẽ dày đặc quá.
Trần Từ lại dám vẽ đồng phục thành ra thế này?
Shafray dở khóc dở cười, lật áo của Trần Niệm lên, mặt vẽ quay vào trong để chiêm ngưỡng trọn vẹn.
"Vẽ mất bao lâu vậy?" Shafray hỏi.
"Khụ, rảnh rỗi thì vẽ vài nét thôi." Trần Niệm hơi đỏ mặt nhận lại áo, rồi hỏi: "Anh lạnh không?"
"Mát mẻ."
Cơ thể Shafray đã ướt gần hết, mưa to tạt theo gió nghiêng cả ô, phần được che chỉ có đầu, từ ngực trở xuống gần như không còn chỗ nào khô, áo sơ mi dính sát vào eo và bụng, quần cũng dán vào chân.
Thông thường, đáng ra Trần Niệm nên chú ý đến cơ bụng.
Nhưng ánh mắt cậu lại không tự chủ mà trượt xuống thấp hơn, đường nét phác họa qua chiếc quần thể thao đen khiến cậu hơi nghi ngờ, Shafray thật sự cùng tuổi với mình sao?
Hay là... người nước ngoài phát triển sớm và nhanh hơn thật?
Shafray không để ý Trần Niệm đang nhìn mình chằm chằm vào chỗ nào, hắn móc ra từ trong ngực một chiếc túi ni lông, bên trong là một chiếc bánh kẹp thường thấy trong căng tin trường học: "Cái này được chứ? Quên hỏi cậu muốn ăn gì rồi."
"Đương nhiên được rồi, tôi không kén ăn." Trần Niệm nhận lấy chiếc bánh kẹp, nó vẫn còn ấm, không rõ là do nhiệt độ từ người Shafray truyền sang, hay chính bánh vẫn còn nóng.
Hai cây nấm tròn trĩnh, lạc lõng chọc đầu ra khỏi mép bánh.
4
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
