TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

"A!" Phó Thiên Hà choàng tỉnh, vội vã thu tay lại, lắp bắp nói: "Cái... cái đó, sau tai cậu, có... có vết bẩn gì đó."

Trần Từ dùng mu bàn tay chà nhẹ lên chỗ vừa bị Phó Thiên Hà chạm vào.

Ngứa.

Dù đã chà mạnh, nhưng cơn ngứa trong khoảnh khắc ấy như len lỏi theo dây thần kinh, xuyên thẳng vào tim, khiến toàn thân Trần Từ bất giác run lên.

Anh rất ít khi để người khác chạm vào mình, trừ em trai và ba.

Trần Niệm từng nói anh mắc chứng sạch sẽ về tâm lý, Trần Từ cũng nghĩ có thể đúng. Trong hoàn cảnh bình thường, anh sẽ vô thức tránh né mọi tiếp xúc cơ thể không cần thiết.

Trần Từ cúi mắt nhìn mu bàn tay mình, không thấy vết bẩn nào bị lau đi.

Ngay khi mồ hôi lạnh Phó Thiên Hà túa ra sau lưng, một con chim nhỏ ướt sũng lao loạn xạ tới đậu dưới bậu cửa, khiến cả lớp học ồ lên ngạc nhiên.

Các bạn ngồi gần cửa sổ lập tức tránh sang hai bên, nhường chỗ cho chú chim nhỏ trú mưa.

Con sẻ ướt nhẹp vỗ cánh bay vào lớp học, dưới ánh mắt dõi theo của cả lớp, nó đáp xuống ngay quyển sách sinh học đang mở của Trần Từ.

Móng vuốt nhỏ của nó để lại dấu ướt trên trang sách, làm mực in ở dòng "vùng dưới đồi" trở nên nhòe hơn.

Vùng dưới đồi tiết ra hormone hướng sinh dục, tác động đến tuyến yên.

Con sẻ nhảy lên vài cái, rồi bay đến đậu trên chụp đèn.

Đúng lúc ấy, cô Điền đi vào, đám học sinh đang tụ tập ở cửa sổ liền nhanh chóng trở về chỗ ngồi, các bạn học ngồi cạnh cửa sổ vội đóng cửa lại, dùng khăn giấy lau khô mặt bàn và bệ cửa đang đẫm nước.

Âm thanh mưa rơi ngoài cửa sổ lập tức bị ngăn cách.

Đèn sáng trở lại, lớp học vang lên tiếng đọc bài có phần gượng gạo, chỉ là những trái tim trẻ trung, sôi nổi ấy vẫn còn lơ lửng bên ngoài trời mưa.

Phó Thiên Hà nheo mắt nhìn, xác nhận lại một lần nữa, nốt ruồi sau tai thiếu niên vẫn còn đó.

Thật sự là có nốt ruồi.

Rốt cuộc là sao vậy chứ?

Dường như nghe thấy tiếng lòng quá mạnh mẽ của hắn, Trần Từ quay lại liếc nhìn một cái.

Chóp tai của cậu học thể thao khẽ ửng đỏ, ánh mắt cũng khẽ lảng tránh.

...

Từ lúc trời bắt đầu mưa, tâm trí Trần Niệm đã chẳng còn ở trong sách vở nữa.

Cậu thừa lúc giáo viên chưa đến, cứ thế chăm chú nhìn ra cửa sổ. Thiên nhiên là bậc thầy phối màu, mọi sắc độ đều được sắp đặt tinh tế, đẹp đến khó tả. Trần Niệm rất muốn lấy máy tính bảng trong cặp ra, ghi lại khoảnh khắc ấy.

Thực tế, cậu đã làm vậy thật.

Thấy Trần Niệm lấy máy tính bảng ra, Shafray hơi sững người.

Ngay sau đó, hắn lập tức nhận ra, người đang ngồi cạnh mình lúc này chính là nhân cách thứ hai của Trần Từ.

Người cực mê vẽ tranh, mỗi đêm đều luyện tiếng Nga với hắn, nhân cách thứ hai.

Shafray lập tức hạ giọng: "Cẩn thận một chút."

Hắn nghiêng người, nhường cho Trần Niệm vị trí chụp ảnh tốt nhất.

Trần Niệm nghiêng người sát ra cửa sổ, nhưng góc chụp vẫn chưa đẹp, cậu lại càng tiến sát thêm, không thể tránh khỏi việc dựa sát vào người Shafray.

Hoặc đúng hơn là... tì hẳn lên hai chân của Shafray.

Shafray có cảm giác như mình sắp ôm cả thiếu niên vào lòng.

Hai người chỉ cách nhau một lớp vải mỏng, cọ sát khiến cả người Shafray căng cứng, vậy mà Trần Niệm vẫn ngây thơ không hề hay biết, trong đầu chỉ nghĩ đến khung cảnh mưa ngoài cửa.

Cậu muốn lại gần cửa sổ hơn nữa, cũng muốn giữ thăng bằng để chụp ảnh, bèn dứt khoát nhấc một chân, quỳ luôn lên đùi của Shafray.

Shafray không dám thở mạnh, cơ bụng và vùng eo đều siết chặt để giữ thăng bằng, hai tay còn phải đặt hờ hai bên người Trần Niệm, đề phòng cậu bị mất thăng bằng mà ngã xuống.

Động tác của Trần Niệm đương nhiên đã thu hút sự chú ý của những bạn học xung quanh, ít nhất là những người ngồi phía sau hai người cũng thấy rõ. Ai nấy đâu phải mù, lúc học bài cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn phía trước chứ.

Trần Niệm ngang nhiên chụp mấy tấm hình.

Chỉ tiếc là, chụp thế nào cũng không thể tái hiện được cảm giác mà mắt người thật sự nhìn thấy.

Giá như trong lớp tắt đèn thì tốt biết bao. Trong môi trường sáng rõ như thế này, chụp khung cảnh tối mờ bên ngoài thì hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều.

Dù vậy, Trần Niệm vẫn khá hài lòng mà quay lại chỗ ngồi của mình.

Cảm giác nặng nề trên đùi biến mất, Shafray âm thầm thở phào một hơi.

"Trần Từ, cậu mang theo máy tính bảng à?" Lớp trưởng ngồi phía sau khẽ hỏi.

"À, tôi không dùng nó làm chuyện xấu là được đúng không?" Trần Niệm chớp mắt một cái, hỏi đùa: "Lớp trưởng sẽ giữ bí mật giúp tôi chứ?"

Ai cũng không còn là học sinh tiểu học nữa, đương nhiên chẳng ai đi mách lẻo chuyện nhỏ nhặt thế này.

Lôi kéo cả lớp trưởng vào "chiến tuyến", nửa sau của buổi tự học sáng, Trần Niệm coi như ngoan ngoãn hơn một chút.

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Shafray nhớ lại sáng nay cậu thiếu niên đến trễ, bèn hỏi: "Cậu ăn gì chưa?"

"Chưa." Trần Niệm nhìn cơn mưa ngày càng lớn và vũng nước đọng dưới sân, nói: "Không sao, một ngày không ăn cũng không chết đói được đâu."

Thực ra cậu đang nghĩ làm sao để đổi lại với anh trai đây.

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.