TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Với học sinh học tốt, thầy cô thường dễ tính hơn, còn với học sinh yếu, lại nghiêm khắc hơn mong các em tiến bộ dưới áp lực.

Trần Từ ở lớp tinh anh, dù thỉnh thoảng đến trễ thì giáo viên chủ nhiệm cũng không trách phạt.

Trần Niệm thở phào nhẹ nhõm, xé tờ giấy nhớ xuống, không còn vội vã nữa, thậm chí còn có thời gian uống thêm ngụm nước sau khi đánh răng.

Khi Trần Niệm bước vào tòa nhà Tri Hành, không may lại bị chủ nhiệm khối bắt gặp.

"Em lớp nào?" Chủ nhiệm khối vì thường xuyên cau mày mà trên trán đã hằn rõ những nếp nhăn sâu, ánh mắt nghiêm khắc như chim ưng khóa chặt Trần Niệm, khiến người ta chỉ muốn rụt cổ lại.

"Lớp 3 ạ." Trần Niệm thành thật đáp, hai tay nắm chặt quai cặp, cố gắng tạo dáng như một học sinh ngoan ngoãn.

Không ai biết trong cặp của cậu còn giấu một chiếc máy tính bảng, món đồ cấm mang vào lớp.

Nghe là lớp tinh anh, vẻ mặt nghiêm nghị của chủ nhiệm khối dịu đi đôi chút. Ông "ừ" một tiếng, nhìn quanh thấy không có ai mới nói: "Lên đi, lần sau tới sớm hơn chút."

"Dạ, cảm ơn thầy ạ!"

Trần Niệm hớn hở chạy lên cầu thang, đây chính là đặc quyền của học sinh giỏi sao? Cậu cảm thấy yêu anh trai mình đến phát điên, nếu không nhờ anh thì hôm nay chắc cậu lại phải đứng phạt nửa tiếng trước cửa lớp rồi.

Tới trước cửa lớp, Trần Niệm ló đầu vào nhìn, thấy cô chủ nhiệm, cô Cao không có mặt, nhưng tất cả mọi người đều rất nghiêm túc đọc bài. Thậm chí ngay cả khi Trần Niệm bước vào từ cửa chính cũng không ai ngẩng đầu lên.

Thì ra lớp tinh anh lúc học tiết tự học buổi sáng không cần thầy cô trông nom.

Trần Niệm ngồi vào chỗ của anh trai.

Shafray ngừng việc học từ vựng tiếng Anh, quay sang nhìn Trần Niệm. Hắn muốn hỏi bạn cùng bàn sao lại đến trễ, nhưng nghĩ nếu có hỏi thì chắc cũng chỉ nhận được câu trả lời lạnh lùng từ nhân cách chính, thế nên đành im lặng.

Ngược lại, Trần Niệm đặt cặp lên bàn, thở hổn hển.

Thiếu niên lấy bình nước ra uống hai ngụm để trấn tĩnh lại, sau đó hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây đen đang tụ lại, phủ kín bầu trời phía trên tòa nhà giảng dạy. Xa xa, sắc trời dần chuyển sang màu xám chì nguy hiểm, từng đám mây cuộn chậm rãi, chỉ chờ hơi nước tích tụ đủ để trút xuống.

Áp suất không khí thấp, trời oi bức không một làn gió, khiến Trần Niệm không chịu nổi mà phải cởϊ áσ khoác đồng phục, để lộ đôi tay trần trong chiếc áo ngắn tay.

"Trời như sắp mưa rồi." Trần Niệm nói.

"Dự báo thời tiết bảo sẽ có mưa to." Shafray tiếp lời.

"Sáng nay dậy muộn, không xem tin, đến cả ô cũng quên mang." Trần Niệm vừa nói dứt câu thì đã thấy một giọt mưa đập vào tấm kính bên cạnh Shafray: "A! Mưa rồi kìa!"

Sau tiếng gõ cửa của giọt mưa đầu tiên, những hạt mưa bắt đầu rơi lộp độp không ngừng, bầu trời sớm vốn đã u ám lại càng tối đen như thể màn đêm quay trở lại.

Âm thanh học bài trong lớp chợt trở nên hỗn loạn, một bạn ngồi cạnh công tắc liền với tay bật đèn.

...

Lớp học trở nên náo loạn.

Trần Từ ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mưa rồi mưa rồi kìa!"

Một bạn học ngồi cạnh cửa sổ hào hứng mở tung cửa ra, mưa lớn bị gió thổi nghiêng hắt vào lớp học, tạt trúng những thiếu niên thiếu nữ ngồi gần cửa, khiến họ bật cười reo vui.

Trong lớp không còn ai chăm chú vào sách vở nữa.

Những thiếu niên 16, 17 tuổi ngồi trong lớp học âm u, mê mẩn nhìn màn mưa dày đặc, không ai nghĩ đến chuyện bật đèn. Các bạn ngồi phía hành lang đồng loạt rời khỏi chỗ ngồi, chen chúc nhau bên cửa sổ, cùng thưởng thức cơn mưa báo hiệu mùa thu sắp đến.

Quý Chỉ Kỳ khẽ thở dài: "Đẹp thật đấy."

Trần Từ nhìn ra xa, màn mưa khiến thế giới bên ngoài trở nên mờ nhòe, hóa thành những mảng xám khác biệt. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi ồn ào đều lùi xa, một lớp màng vô hình bao bọc lấy thân thể, khiến ai nấy đều đắm chìm trong dòng suy tưởng riêng của mình.

Phó Thiên Hà dĩ nhiên đã đứng dậy từ lâu.

Hắn cũng phấn khích như bao người. Mưa nghĩa là sân vận động ít nhất sẽ ướt ba bốn ngày, đồng nghĩa với việc không phải huấn luyện thể lực cường độ cao.

Hắn nhìn thấy thiếu niên phía trước cũng đang chăm chú nhìn mưa, phía sau tai cậu ấy có một nốt ruồi nhỏ.

Hả?

Phó Thiên Hà sững người.

Chẳng phải Trần Niệm không có nốt ruồi sao?

Những ngày qua Phó Thiên Hà ngồi phía sau Trần Niệm, mỗi lần ngẩng đầu lên đều có thể thấy rõ sau tai cậu, chắc chắn là không có nốt ruồi.

Hôm đầu tiên chắc là mình nhìn nhầm, hoặc Trần Niệm vô tình dính phải thứ gì đó.

Nhưng giờ sao lại thấy nữa?

Phó Thiên Hà dụi mắt, như bị ma xui quỷ khiến, hắn đưa tay chạm vào nốt ruồi ấy.

Vùng da sau tai vốn rất nhạy cảm bị chạm vào bất ngờ, Trần Từ khựng lại một thoáng rồi đột ngột quay đầu.

Bàn tay của Phó Thiên Hà vẫn ở nguyên đó, cú quay đầu khiến ngón tay của hắn chạm vào vành tai mềm mại, ấm áp của thiếu niên, rồi theo quán tính còn lướt qua má, khẽ chạm cả vào khóe môi.

Bốn mắt nhìn nhau, chính xác hơn là ba mắt chạm nhau trong chớp mắt.

Trong đầu Phó Thiên Hà chỉ còn một ý nghĩ: Mặt cậu ấy mềm và mịn quá đi mất.

Ngón tay cứng đờ tại chỗ, trong cơn mưa dông mờ mịt, Phó Thiên Hà nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách ấy là sự ngỡ ngàng đang dần phá vỡ sự điềm tĩnh.

6

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.