0 chữ
Chương 44
Chương 44
Người đàn ông hé mắt, hỏi lại đầy thờ ơ: “Sao tự nhiên hỏi chuyện đó? Lo cho cậu ta à?”
Bùi Tây Tình nghiêm túc đáp: “Em chưa từng thấy tận mắt sào huyệt xác sống, nghe qua thôi đã thấy kinh khủng rồi. Không biết họ có xử lý được không.”
Những chỗ kiểu đó chắc toàn là xác sống, ngã vào đó khác gì miếng thịt rơi vào giữa bầy chó hoang.
Đoạn Kiêu Lâm thản nhiên nói: “Nếu ngay cả chuyện đó mà cũng cần lo thì căn cứ nuôi họ làm gì nữa.”
“Nghe anh nói, nhẹ tênh ghê.”
Thấy cô cứ lắc lư đôi chân, anh cau mày nhắc: “Mặc đồ vào đi, sắp lạnh rồi.”
Bùi Tây Tình hiếm khi được thảnh thơi, xung quanh lại chẳng có ai không cần bọc kín mít trong áo khoác cô lim dim tựa vào ghế tiếp tục tắm nắng: “Em không lạnh, chút nữa mặc sau.”
Hồi còn là ngôi sao, cô hay được mời dự tiệc lễ phục trong tủ quanh năm không trùng ngày nào, tự tin toả sáng trước bao người. Còn giờ, ở tận thế thay được bộ đồ sạch đã là điều xa xỉ, huống gì mơ đến mấy bộ lễ phục ấy.
Ở đây mà mặc ra mấy thứ đó, kiểu gì cũng bị để ý. Thôi thì tạm thời sống kín đáo một chút.
Bùi Tây Tình lại nằm xuống, tiếp tục tận hưởng ánh nắng.
Lơ mơ thế nào mà cô ngủ quên lúc nào chẳng hay. Đến khi thấy cơ thể lành lạnh, khẽ rùng mình thì một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm của ai đó phủ lên người cô.
Cô mở mắt, đúng lúc Đoạn Kiêu Lâm vừa thu tay lại, im lặng nhìn cô rồi nói: “Lạnh rồi.”
“Cảm ơn.”
Anh ngồi lại chỗ cũ tiếp tục đọc mấy tập bản kiểm điểm trên tay.Tư thế của anh nghiêm chỉnh như lính duyệt binh, từng động tác đều như được lập trình sẵn. Bùi Tây Tình lim dim ngắm nhìn anh, kéo chặt chiếc áo khoác anh vừa đắp.
Lúc này anh đã thay đồ khoác chiếc áo gió rộng thùng thình, dài đến mức phủ cả bắp chân cô. Bùi Tây Tình khẽ co người trốn hẳn vào bên trong áo.
Trời cũng bắt đầu tối dần.
Cô nhìn anh một lúc, nói: “Phía sau anh có nhiều con côn trùng bay loạn vào ban đêm lắm. Qua đây ngồi đi, chỗ này có ánh đèn trại chiếu xuống, đỡ hơn.”
Bùi Tây Tình một mình chiếm ba bốn chiếc ghế nằm ngủ rất thoải mái. Giờ cô ngồi dậy, chừa chỗ cho anh.
Ban đầu Đoạn Kiêu Lâm không phản ứng gì. Cho đến khi cô khẽ hỏi: “Anh thật sự không qua đây hả?”
Anh cầm xấp giấy dày cộp trong tay, rồi đi đến ngồi cạnh cô.
“Chỗ anh tối quá, nếu còn muốn đọc tiếp thì qua đây đi. Phía sau tôi có đèn trại, đừng để hỏng mắt.”
“Ừm.” Đoạn Kiêu Lâm nhàn nhạt đáp: “Em muốn anh qua đó đến vậy sao?”
“Em chỉ không muốn anh đọc trong bóng tối thôi.” Cô quay mặt đi: “Em hứa sẽ không nhìn trộm mấy tài liệu mật của anh đâu.”
Anh ngồi xuống, tiếp tục xử lý mấy vụ rắc rối, không nói thêm gì. Bùi Tây Tình thấy bên cạnh chỉ còn tiếng giấy lật xào xạc, khẽ dịch người sang bên, sợ làm phiền anh.
Nhưng ngay giây sau, cả người cô bỗng nhẹ bẫng.
Áo khoác rơi xuống đất.
Bùi Tây Tình hơi sững người, bản năng ôm lấy cổ anh.
Cô bị Đoạn Kiêu Lâm ôm gọn bằng một tay, thắt lưng bị giữ chặt, từ ghế của mình được chuyển sang đùi anh.
Cô mặc ít, động tác ấy gần như kéo bung áo sơ mi, lộ ra một mảng lớn da chân.
Tay anh vẫn không rối loạn, trong khi cô thì hoàn toàn không biết phải làm gì, tóc rũ xuống cổ, nét mặt lúng túng mà xinh đẹp: “…Anh làm gì vậy?”
Giọng anh điềm tĩnh: “Em cũng có thể đối xử thế này với người khác sao?”
??
Bùi Tây Tình lơ ngơ: “Ý anh là gì?”
“Hay là, chỉ có anh?” Anh chỉ hỏi, không có vẻ gì muốn nghe câu trả lời: “Phải không?”
Sự bình tĩnh như ăn sâu vào máu khiến những câu hỏi đó nghe như tra khảo, ánh mắt sâu hun hút như muốn nhìn thấu tận đáy lòng.
Trong khoảnh khắc đối diện màng tai cô như rung lên máu như có dòng điện nhỏ chạy qua, khiến cô tê dại cả người. Khoảng cách gần đến nỗi khi cúi đầu môi cô lướt nhẹ qua sống mũi anh.
Vốn là vô tình nhưng cô lại như dồn hết can đảm, chỉ dừng ở khoảng cách ngắn ngủi, khẽ gật đầu một cái.
Khi ngước lên lần nữa, trong mắt người đàn ông kia, đã bớt đi phần lạnh lùng thường thấy.
Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân, Bùi Tây Tình lập tức rời khỏi người anh, vội vàng kéo chiếc áo khoác gần như đã khô của mình mặc vào, lòng có chút chột dạ.
Người đàn ông ung dung cúi xuống nhặt chiếc áo khoác gió rơi trên đất. Đúng lúc Lăng Lãng dẫn người quay lại, ánh mắt khẽ dừng lại trên người Bùi Tây Tình nửa giây, tiện miệng hỏi: “Ăn gì chưa?”
Bùi Tây Tình nghiêm túc đáp: “Em chưa từng thấy tận mắt sào huyệt xác sống, nghe qua thôi đã thấy kinh khủng rồi. Không biết họ có xử lý được không.”
Những chỗ kiểu đó chắc toàn là xác sống, ngã vào đó khác gì miếng thịt rơi vào giữa bầy chó hoang.
Đoạn Kiêu Lâm thản nhiên nói: “Nếu ngay cả chuyện đó mà cũng cần lo thì căn cứ nuôi họ làm gì nữa.”
“Nghe anh nói, nhẹ tênh ghê.”
Thấy cô cứ lắc lư đôi chân, anh cau mày nhắc: “Mặc đồ vào đi, sắp lạnh rồi.”
Bùi Tây Tình hiếm khi được thảnh thơi, xung quanh lại chẳng có ai không cần bọc kín mít trong áo khoác cô lim dim tựa vào ghế tiếp tục tắm nắng: “Em không lạnh, chút nữa mặc sau.”
Hồi còn là ngôi sao, cô hay được mời dự tiệc lễ phục trong tủ quanh năm không trùng ngày nào, tự tin toả sáng trước bao người. Còn giờ, ở tận thế thay được bộ đồ sạch đã là điều xa xỉ, huống gì mơ đến mấy bộ lễ phục ấy.
Bùi Tây Tình lại nằm xuống, tiếp tục tận hưởng ánh nắng.
Lơ mơ thế nào mà cô ngủ quên lúc nào chẳng hay. Đến khi thấy cơ thể lành lạnh, khẽ rùng mình thì một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm của ai đó phủ lên người cô.
Cô mở mắt, đúng lúc Đoạn Kiêu Lâm vừa thu tay lại, im lặng nhìn cô rồi nói: “Lạnh rồi.”
“Cảm ơn.”
Anh ngồi lại chỗ cũ tiếp tục đọc mấy tập bản kiểm điểm trên tay.Tư thế của anh nghiêm chỉnh như lính duyệt binh, từng động tác đều như được lập trình sẵn. Bùi Tây Tình lim dim ngắm nhìn anh, kéo chặt chiếc áo khoác anh vừa đắp.
Lúc này anh đã thay đồ khoác chiếc áo gió rộng thùng thình, dài đến mức phủ cả bắp chân cô. Bùi Tây Tình khẽ co người trốn hẳn vào bên trong áo.
Cô nhìn anh một lúc, nói: “Phía sau anh có nhiều con côn trùng bay loạn vào ban đêm lắm. Qua đây ngồi đi, chỗ này có ánh đèn trại chiếu xuống, đỡ hơn.”
Bùi Tây Tình một mình chiếm ba bốn chiếc ghế nằm ngủ rất thoải mái. Giờ cô ngồi dậy, chừa chỗ cho anh.
Ban đầu Đoạn Kiêu Lâm không phản ứng gì. Cho đến khi cô khẽ hỏi: “Anh thật sự không qua đây hả?”
Anh cầm xấp giấy dày cộp trong tay, rồi đi đến ngồi cạnh cô.
“Chỗ anh tối quá, nếu còn muốn đọc tiếp thì qua đây đi. Phía sau tôi có đèn trại, đừng để hỏng mắt.”
“Ừm.” Đoạn Kiêu Lâm nhàn nhạt đáp: “Em muốn anh qua đó đến vậy sao?”
“Em chỉ không muốn anh đọc trong bóng tối thôi.” Cô quay mặt đi: “Em hứa sẽ không nhìn trộm mấy tài liệu mật của anh đâu.”
Anh ngồi xuống, tiếp tục xử lý mấy vụ rắc rối, không nói thêm gì. Bùi Tây Tình thấy bên cạnh chỉ còn tiếng giấy lật xào xạc, khẽ dịch người sang bên, sợ làm phiền anh.
Áo khoác rơi xuống đất.
Bùi Tây Tình hơi sững người, bản năng ôm lấy cổ anh.
Cô bị Đoạn Kiêu Lâm ôm gọn bằng một tay, thắt lưng bị giữ chặt, từ ghế của mình được chuyển sang đùi anh.
Cô mặc ít, động tác ấy gần như kéo bung áo sơ mi, lộ ra một mảng lớn da chân.
Tay anh vẫn không rối loạn, trong khi cô thì hoàn toàn không biết phải làm gì, tóc rũ xuống cổ, nét mặt lúng túng mà xinh đẹp: “…Anh làm gì vậy?”
Giọng anh điềm tĩnh: “Em cũng có thể đối xử thế này với người khác sao?”
??
Bùi Tây Tình lơ ngơ: “Ý anh là gì?”
“Hay là, chỉ có anh?” Anh chỉ hỏi, không có vẻ gì muốn nghe câu trả lời: “Phải không?”
Sự bình tĩnh như ăn sâu vào máu khiến những câu hỏi đó nghe như tra khảo, ánh mắt sâu hun hút như muốn nhìn thấu tận đáy lòng.
Trong khoảnh khắc đối diện màng tai cô như rung lên máu như có dòng điện nhỏ chạy qua, khiến cô tê dại cả người. Khoảng cách gần đến nỗi khi cúi đầu môi cô lướt nhẹ qua sống mũi anh.
Vốn là vô tình nhưng cô lại như dồn hết can đảm, chỉ dừng ở khoảng cách ngắn ngủi, khẽ gật đầu một cái.
Khi ngước lên lần nữa, trong mắt người đàn ông kia, đã bớt đi phần lạnh lùng thường thấy.
Đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân, Bùi Tây Tình lập tức rời khỏi người anh, vội vàng kéo chiếc áo khoác gần như đã khô của mình mặc vào, lòng có chút chột dạ.
Người đàn ông ung dung cúi xuống nhặt chiếc áo khoác gió rơi trên đất. Đúng lúc Lăng Lãng dẫn người quay lại, ánh mắt khẽ dừng lại trên người Bùi Tây Tình nửa giây, tiện miệng hỏi: “Ăn gì chưa?”
13
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
