TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

Anh nhìn vết thương bỏng rộp trên tay cô, hơi nhíu mày, rồi bóp thuốc mỡ thoa lên. Cảm giác mát lạnh đột ngột khiến Bùi Tây Tình giật tay theo phản xạ nhưng lại bị anh giữ chặt, không thể nhúc nhích.

Thuốc mỡ lan ra trên vết thương, mang theo cảm giác mát dịu. Bùi Tây Tình cúi đầu nhìn đầu ngón tay bị thương, dường như đang hồi phục rất chậm. Tay cô do nhiễm virus xác sống mà lúc hồi phục lúc lại biến thành “người khổng lồ xanh”, cứ vậy lặp đi lặp lại. Giờ vì vừa tắm xong, da hơi đỏ lên bàn tay rộng lớn của người đàn ông bao trọn lấy phần mềm mại nhất, còn để lại dấu vết trên đó.

Cô nhìn làn da và những đường gân nổi lên trên tay anh, vô thức nuốt nước bọt.

Đoạn Kiêu Lâm đang nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay cô, để thuốc thấm sâu vào tế bào bị đốt cháy. Anh cúi đầu, ánh mắt của Bùi Tây Tình khiến anh khựng lại.

“Bùi Tây Tình.” Anh khẽ gọi.



“Hả? Em đây.” Bùi Tây Tình vội vàng ngẩng đầu lên: “Sao vậy ạ?”

Cô chớp mắt, ánh mắt dần trong trẻo lại: “Xong rồi à?”

Anh không trả lời, chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Em biết tại sao xác sống lại bị tiêu diệt tận gốc không?”

“Vì bọn chúng không còn được xem là con người nữa, đã mất đi lý trí và tư duy bắt đầu tấn công vô tội vạ?” Cô hỏi.

Đoạn Kiêu Lâm buông tay cô ra, cất thuốc vào chỗ cũ: “Theo nghiên cứu, trong vòng 72 giờ sau khi biến thành xác sống, ý thức của con người sẽ bị xâm thực dần nhưng không có nghĩa là hoàn toàn mất ý thức. Trong thời gian này, du͙© vọиɠ và lòng tham vốn giấu trong nội tâm sẽ bị năng lượng tiêu cực từ cảm giác khuếch đại lên.”

“Nên ý anh là…”

“Chỉ cần có du͙© vọиɠ, bị nhiễm rồi trở thành xác sống chỉ là chuyện sớm muộn.”

Bùi Tây Tình nghe vậy thì bật cười nghiêng người lại gần nhìn chăm chú vào ánh mắt anh:

“Vậy... nếu bị xác sống cắn một phát, trong 72 giờ, cũng sẽ thấy rõ lòng mình khao khát điều gì à?”

Ánh mắt anh rơi trên người cô, rõ ràng lạnh nhạt, vậy mà lại khiến người ta cảm nhận được độ nóng khó hiểu.

Bùi Tây Tình theo phản xạ quay mặt đi nhưng lại nghe thấy anh hỏi: “Em đang nói đến phương diện nào?”

Cô nói: “Tất nhiên là tiền tài của cải, hoặc quyền lực địa vị rồi…”

“Mấy thứ đó anh đều có rồi.” Anh bình thản nói: “Có rồi thì còn ham muốn gì nữa?”

“Cũng đúng.” Bùi Tây Tình tựa vào xe, lười biếng suy nghĩ: “Vậy thì là những thứ anh chưa có được.”

Đoạn Kiêu Lâm quan sát cô, ánh mắt dừng lại ở bộ đồ mỏng cô đang mặc.

Bùi Tây Tình thấy hơi khó chịu, kéo nhẹ gấu áo xuống che đùi, có chút ngượng ngùng giải thích: “Bộ đồ này là chị Long Nghiên đưa cho em.”

“Đẹp mà, cứ mặc đi.” Anh nói.

“Chờ đồ em khô rồi, em sẽ giặt sạch cái này rồi trả lại.”

“Chắc chẳng ai dám mặc lại đâu.”

“Hả? Em sẽ giặt sạch mà…” Bùi Tây Tình vội vàng giải thích, còn tự ngửi người mình, hoàn toàn không có mùi hôi thối của xác sống. Những ngày qua cô rất chú trọng vệ sinh, sợ bị người khác phát hiện.

Cô còn xác nhận với Long Nghiên rồi, cơ thể không có mùi gì lạ huống hồ cô vừa mới tắm xong.

Đoạn Kiêu Lâm liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lướt từ bắp chân trần lên trên:“Anh đâu có nói em bẩn, là không ai dám mặc lại thôi.”

Bùi Tây Tình đỏ mặt, đoán được ý anh, quay mặt đi không nói gì nữa.

Trong trại, đội của Lăng Lãng đã rời đi, chỉ còn lại cô và Đoạn Kiêu Lâm. Cô lấy đồ đã phơi được một nửa ra tiếp tục đem phơi nốt, rồi lại không nhịn được mà nhìn người đàn ông ngồi bên xem tài liệu. Gương mặt anh bình tĩnh đến lạ.

Tận thế rồi, sao vẫn còn nhiều thứ phải xem đến vậy?Bùi Tây Tình tò mò liếc nhìn thứ anh đang cầm trong tay. Không xem thì thôi, vừa liếc thì giật mình.

Toàn bộ đều là giấy nhận tội dính máu, với các bản lời khai. Gần như bản nào cũng có dấu vân tay đỏ tươi.

Động tác của cô khiến anh nhìn sang: “Muốn xem à?”

“Không, không có!”

Ai biết những thứ này từ đâu mà ra, trong tình huống gì mà ký tên điểm chỉ nữa… Nghĩ đến việc anh từng nói mình là người đàm phán và thẩm vấn của Farallon, cảm giác thật rợn người.

Đoạn Kiêu Lâm ngồi trên ghế: “Cơ mật của Farallon, em muốn xem cũng không được.”

“…Em biết rồi.”

“Đừng lén nhìn.”

“Ừ ừ.”

Bấy giờ, Bùi Tây Tình vẫn giữ khoảng cách với anh. May mà bên ngoài nhiệt độ cũng không thấp cô vắt hai chân thon dài nửa nằm trên ghế nghịch cọng cỏ đuôi chó. Chợt nghĩ đến điều gì đó, lúc người đàn ông kia không bận, cô lại hỏi: “Lăng Lãng với mấy người kia đi đánh sào huyệt xác sống, liệu có ổn không?”

13

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.