0 chữ
Chương 45
Chương 45
Bùi Tây Tình lắc đầu.
“Trong cốp xe có nhiều đồ ăn, tự đi lấy nhé.”
“Vâng.”
“Vết thương trên tay sao rồi?”
Bùi Tây Tình ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt dưới mái tóc bạc của Lăng Lãng, cô mỉm cười: “Đỡ nhiều rồi.”
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt người đàn ông bên cạnh cũng lơ đãng lướt qua người cô. Nụ cười của Bùi Tây Tình khựng lại. Nghĩ đến những lời vừa rồi… Toang rồi…
Bước chân của Lăng Lãng khựng lại, cảm giác giữa cô và anh trai mình có gì đó không đúng nhưng chuyện về nguồn lũ xác sống lúc này quan trọng hơn. Anh ta nói: “Anh, đội có phát hiện, qua đây chút.”
Đoạn Kiêu Lâm đứng dậy theo anh rời đi.
Bùi Tây Tình lục lọi trong cốp xe, Long Nghiên đi tới hỏi: “Muốn ăn gì không?”
“Em muốn ăn gì thanh đạm chút.”
“Vậy nấu cháo nhé, trong cốp hình như còn nhiều gạo lắm, bỏ thêm rau và ít thịt ninh cùng luôn, tiện thể mọi người mới về chắc cũng khát.”
“Nhưng ăn cháo chắc không đủ no nhỉ?”
“Yên tâm, chắc chắn mọi người sẽ ăn kèm thêm thịt.” Long Nghiên cười, bắt tay giúp cô chuẩn bị.
Bùi Tây Tình thấy vết máu dính trên tay áo cô ấy, có chút lo lắng: “Chị Long Nghiên, chị bị thương à?”
“Không sao, vừa rồi đánh mấy kẻ nhiễm bệnh, máu bắn vào thôi.”
“Chị cẩn thận chút, tay đừng có vết thương nhé, máu nhiễm mà thấm vào cũng dễ bị lây nhiễm lắm.”
Long Nghiên cười: “Còn lo cho chị nữa hả? Nhưng cảm ơn em nhé. Tay chị không có vết thương, còn mặc đồ chiến đấu chống đạn nữa, chút máu đó với dị năng giả chẳng là gì cả.”
“Vậy thì em yên tâm rồi.”
“Đi thôi, nấu cơm nào.”
Bùi Tây Tình cùng cô nhóm lửa nấu ăn, Phó Phong và Nhϊếp Bân cũng tới giúp.
Long Nghiên vừa bận rộn vừa nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, tối muốn ăn gì thì cứ tự chọn nhưng ăn xong rồi phải luôn cảnh giác, đêm nay xác sống có thể lại tấn công bất ngờ.”
“Rõ!”
Bùi Tây Tình ngồi xổm bên nồi, lấy cây gậy gỗ chọc chọc đất: “Chị Long Nghiên, nguồn lũ xác sống xử lý xong chưa?”
“Thứ đó không dễ xử đâu. Giống như tế bào vô lại tự sinh sản, cứ mọc không ngừng. Diệt được một cái lại trồi lên cái khác. Chừng nào xác sống chưa diệt sạch, mầm bệnh vẫn còn, virus sẽ cứ lan rộng, lây nhiễm thêm nhiều người nữa.”
“Khó thật… Vất vả cho mọi người rồi.”
“Không sao, làm dị năng giả là vậy mà.”
Bùi Tây Tình thấy nồi sắt bắt đầu rung lên, nên nhắc: “Cho thịt vào nhanh đi! Nước sôi sắp trào rồi!”
Long Nghiên và mọi người vội cho thịt vào, Bùi Tây Tình cầm xẻng lớn bắt đầu đảo đều.
Không bao lâu, Lăng Lãng và Đoạn Kiêu Lâm nói chuyện xong, đi tới. Thấy nồi cháo, Lăng Lãng bật cười: “Cái gì đây? Cơm đại nồi à? Cái gì cũng có?”
“Ừ đó.” Bùi Tây Tình phủi tay, đứng dậy.
Lăng Lãng ngồi phịch xuống: “Lâu lắm rồi không ăn, giống hệt hồi huấn luyện. Cô ăn chưa?” Anh ta quay sang hỏi Bùi Tây Tình.
“Hồi đó tôi ăn ở căng tin trường suốt.” Bùi Tây Tình nói: “Trước kia không có nhiều tiền, tôi hay ăn mấy kiểu cơm đại nồi này, trộn đủ món, rẻ mà ngon.”
Trước khi nổi tiếng, cô sống rất chật vật. Tiền sinh hoạt hồi đại học đều tự kiếm, sau đó vào giới giải trí, bắt đầu từ đáy xã hội mới dần dần kiếm được chút tiền trang trải.
Lăng Lãng cười xấu xa: “Không ngờ cô cũng từng như vậy, ai mà không biết còn tưởng cô là tiểu thư nhà giàu được cưng chiều đấy.”
Bùi Tây Tình: “Anh đang châm chọc hay khen tôi đấy?”
“Cô đoán xem?”
Bùi Tây Tình lườm một cái: “Chắc chắn là châm chọc rồi.”
“Đoán chuẩn luôn.”
Bùi Tây Tình lười để ý tới anh ta, nghiêng người lại gần người đàn ông ngồi bên cạnh. Trước mặt cô được đưa tới một bát cháo nóng hổi, cô hơi sững người, ngước nhìn Đoạn Kiêu Lâm: “…Cho em à?”
Anh gật đầu: “Ăn lúc còn nóng đi, đêm gió lớn, lạnh nhanh lắm.”
Ngón tay anh vô tình lướt qua mu bàn tay cô, khiến tim cô khẽ rung lên. Bùi Tây Tình cúi đầu theo phản xạ: “Vâng.”
Cô cầm lấy, dùng thìa khuấy nhẹ rồi nếm thử một miếng, cháo nóng vào miệng khiến cô không kìm được nheo mắt lại: “Ngon quá.”
“Cơm đại nồi cũng có cái ngon riêng mà.” Long Nghiên nói: “Đúng không, hương vị cũng ổn lắm.”
“Ừm ừm.” Mở mắt ra, ánh mắt Đoạn Kiêu Lâm đã dời đi.
Cô nuốt miếng cháo với thịt trong miệng, rồi lại lén dịch lại gần anh thêm chút nữa.
Anh là chỗ chắn gió lý tưởng nhất rồi. Không thì cháo trong tay cô sớm bị cát gió thổi tan hết.
Đoạn Kiêu Lâm để ý đến động tác nhỏ của cô, ánh mắt sau gọng kính thoáng lay động.
Follow mình để nhận vàng và đón đọc các truyện mới nha ^^, mình có hỗ trợ nạp vàng 0.88 nè.
“Trong cốp xe có nhiều đồ ăn, tự đi lấy nhé.”
“Vâng.”
“Vết thương trên tay sao rồi?”
Bùi Tây Tình ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt dưới mái tóc bạc của Lăng Lãng, cô mỉm cười: “Đỡ nhiều rồi.”
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt người đàn ông bên cạnh cũng lơ đãng lướt qua người cô. Nụ cười của Bùi Tây Tình khựng lại. Nghĩ đến những lời vừa rồi… Toang rồi…
Bước chân của Lăng Lãng khựng lại, cảm giác giữa cô và anh trai mình có gì đó không đúng nhưng chuyện về nguồn lũ xác sống lúc này quan trọng hơn. Anh ta nói: “Anh, đội có phát hiện, qua đây chút.”
Đoạn Kiêu Lâm đứng dậy theo anh rời đi.
Bùi Tây Tình lục lọi trong cốp xe, Long Nghiên đi tới hỏi: “Muốn ăn gì không?”
“Em muốn ăn gì thanh đạm chút.”
“Vậy nấu cháo nhé, trong cốp hình như còn nhiều gạo lắm, bỏ thêm rau và ít thịt ninh cùng luôn, tiện thể mọi người mới về chắc cũng khát.”
“Yên tâm, chắc chắn mọi người sẽ ăn kèm thêm thịt.” Long Nghiên cười, bắt tay giúp cô chuẩn bị.
Bùi Tây Tình thấy vết máu dính trên tay áo cô ấy, có chút lo lắng: “Chị Long Nghiên, chị bị thương à?”
“Không sao, vừa rồi đánh mấy kẻ nhiễm bệnh, máu bắn vào thôi.”
“Chị cẩn thận chút, tay đừng có vết thương nhé, máu nhiễm mà thấm vào cũng dễ bị lây nhiễm lắm.”
Long Nghiên cười: “Còn lo cho chị nữa hả? Nhưng cảm ơn em nhé. Tay chị không có vết thương, còn mặc đồ chiến đấu chống đạn nữa, chút máu đó với dị năng giả chẳng là gì cả.”
“Vậy thì em yên tâm rồi.”
“Đi thôi, nấu cơm nào.”
Bùi Tây Tình cùng cô nhóm lửa nấu ăn, Phó Phong và Nhϊếp Bân cũng tới giúp.
Long Nghiên vừa bận rộn vừa nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, tối muốn ăn gì thì cứ tự chọn nhưng ăn xong rồi phải luôn cảnh giác, đêm nay xác sống có thể lại tấn công bất ngờ.”
Bùi Tây Tình ngồi xổm bên nồi, lấy cây gậy gỗ chọc chọc đất: “Chị Long Nghiên, nguồn lũ xác sống xử lý xong chưa?”
“Thứ đó không dễ xử đâu. Giống như tế bào vô lại tự sinh sản, cứ mọc không ngừng. Diệt được một cái lại trồi lên cái khác. Chừng nào xác sống chưa diệt sạch, mầm bệnh vẫn còn, virus sẽ cứ lan rộng, lây nhiễm thêm nhiều người nữa.”
“Khó thật… Vất vả cho mọi người rồi.”
“Không sao, làm dị năng giả là vậy mà.”
Bùi Tây Tình thấy nồi sắt bắt đầu rung lên, nên nhắc: “Cho thịt vào nhanh đi! Nước sôi sắp trào rồi!”
Long Nghiên và mọi người vội cho thịt vào, Bùi Tây Tình cầm xẻng lớn bắt đầu đảo đều.
Không bao lâu, Lăng Lãng và Đoạn Kiêu Lâm nói chuyện xong, đi tới. Thấy nồi cháo, Lăng Lãng bật cười: “Cái gì đây? Cơm đại nồi à? Cái gì cũng có?”
Lăng Lãng ngồi phịch xuống: “Lâu lắm rồi không ăn, giống hệt hồi huấn luyện. Cô ăn chưa?” Anh ta quay sang hỏi Bùi Tây Tình.
“Hồi đó tôi ăn ở căng tin trường suốt.” Bùi Tây Tình nói: “Trước kia không có nhiều tiền, tôi hay ăn mấy kiểu cơm đại nồi này, trộn đủ món, rẻ mà ngon.”
Trước khi nổi tiếng, cô sống rất chật vật. Tiền sinh hoạt hồi đại học đều tự kiếm, sau đó vào giới giải trí, bắt đầu từ đáy xã hội mới dần dần kiếm được chút tiền trang trải.
Lăng Lãng cười xấu xa: “Không ngờ cô cũng từng như vậy, ai mà không biết còn tưởng cô là tiểu thư nhà giàu được cưng chiều đấy.”
Bùi Tây Tình: “Anh đang châm chọc hay khen tôi đấy?”
“Cô đoán xem?”
Bùi Tây Tình lườm một cái: “Chắc chắn là châm chọc rồi.”
“Đoán chuẩn luôn.”
Bùi Tây Tình lười để ý tới anh ta, nghiêng người lại gần người đàn ông ngồi bên cạnh. Trước mặt cô được đưa tới một bát cháo nóng hổi, cô hơi sững người, ngước nhìn Đoạn Kiêu Lâm: “…Cho em à?”
Anh gật đầu: “Ăn lúc còn nóng đi, đêm gió lớn, lạnh nhanh lắm.”
Ngón tay anh vô tình lướt qua mu bàn tay cô, khiến tim cô khẽ rung lên. Bùi Tây Tình cúi đầu theo phản xạ: “Vâng.”
Cô cầm lấy, dùng thìa khuấy nhẹ rồi nếm thử một miếng, cháo nóng vào miệng khiến cô không kìm được nheo mắt lại: “Ngon quá.”
“Cơm đại nồi cũng có cái ngon riêng mà.” Long Nghiên nói: “Đúng không, hương vị cũng ổn lắm.”
“Ừm ừm.” Mở mắt ra, ánh mắt Đoạn Kiêu Lâm đã dời đi.
Cô nuốt miếng cháo với thịt trong miệng, rồi lại lén dịch lại gần anh thêm chút nữa.
Anh là chỗ chắn gió lý tưởng nhất rồi. Không thì cháo trong tay cô sớm bị cát gió thổi tan hết.
Đoạn Kiêu Lâm để ý đến động tác nhỏ của cô, ánh mắt sau gọng kính thoáng lay động.
Follow mình để nhận vàng và đón đọc các truyện mới nha ^^, mình có hỗ trợ nạp vàng 0.88 nè.
15
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
