TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

Thật ra, Thẩm Yên từng nói nếu không có mười tỷ thì sẽ không rời xa Giang Thiếu Bắc là để chọc tức Trương Tư Tuyết và mấy đứa thích Giang thiếu nhưng lại chỉ dám bắt nạt cô.

Mấy đứa đó vừa hèn vừa ngốc, nghe một câu nói thôi cũng nổi điên, như thể muốn lôi người khác ra xử luôn. Giờ đây cô muốn chọc sao thì chọc, không cần kiêng dè.

Hai ngày cuối tuần, Thẩm Yên hầu như chỉ ở trong phòng đọc sách làm bài tập. Cũng may trí nhớ của nguyên chủ vẫn còn nguyên, cô không để lộ sơ hở gì. Nếu bị phát hiện thì đúng là chẳng biết giải thích ra sao cho xuôi.

Sáng thứ hai, Thẩm Yên vừa đến trường đã chạm mặt Giang Thiếu Bắc ngay trước cổng. Trùng hợp ghê.

Chàng thiếu niên với khí chất lạnh lùng bước xuống từ xe, đeo ba lô một bên vai. Vẻ mặt anh dửng dưng, mắt hơi cụp xuống, tóc đen rũ trước trán.

Không biết có phải tâm trạng không tốt không mà dù đứng cách xa cũng cảm thấy anh toát ra khí lạnh khiến người khác không dám lại gần.

Thẩm Yên không nhịn được mà liếc nhìn vài cái. Dù sao thì trai đẹp đáng để nhìn mà, coi như rửa mắt tí.

Giang Thiếu Bắc cũng đồng thời nhìn thấy Thẩm Yên. Ánh mắt lướt qua cô, thoáng gợn sóng.

Thẩm Yên vẫy tay chào: “Chào buổi sáng!”

Giang Thiếu Bắc: “…”

Anh cảm giác bản thân giống như chiếc bánh bao thịt, nóng hổi bị người ta "vồ lấy".

Anh hơi nhướng mày rồi nói: “Chuyện “sứ giả chính nghĩa” của em anh nghe hết rồi đấy. Không ngờ em giấu nghề ghê vậy.”

Thẩm Yên khiêm tốn đáp: “Cảm ơn, thật ra em muốn tìm một cách khác để toả sáng cơ, nhưng hôm đó hơi gấp gáp. Vì để giữ mạng sống nên đành phải làm thế, tiếc thật.”

Giang Thiếu Bắc nhìn cô bằng ánh mắt kiểu “muốn nói lại thôi”, thấy cô vẫn cười khiêm nhường ngoan ngoãn như vậy thì càng cạn lời.

Đúng là mặt dày vô đối.

Thẩm Yên không quan tâm anh nghĩ gì, vì trên đường vào lớp cô nhận ra ánh mắt của mấy bạn học xung quanh rất kỳ quặc. Chưa cần cô bước tới gần, bọn họ đã tự động né ra, như thể cô là mãnh thú sắp nhào tới cắn người vậy.

Thẩm Yên đoán chắc là chuyện cô đánh bại chị mắt khói và anh Hào cùng đám đàn em đã truyền ra khắp trường. Giờ danh tiếng oai hùng lan xa, bị người ta nể sợ là chuyện bình thường.

Nhưng mà… cô có bắt nạt ai đâu, sợ cô vậy chi?

Mà thôi, sợ thì cứ sợ, còn hơn là không sợ rồi quay sang gây chuyện với cô. Giờ được yên thân thế này, Thẩm Yên thấy không tệ. Cô vào lớp nộp bài tập cuối tuần trước đã.

“Ê tụi bây thấy chưa? Thẩm Yên dám đánh cả Triệu Tử Hào trường bên kìa! Nó không muốn sống nữa hả?”

“Thấy rồi, đánh thì đánh đi, nó còn dám đăng ảnh lên diễn đàn nữa chứ. Triệu Tử Hào là cái đứa sĩ diện cỡ nào chứ, chắc vụ này chưa xong đâu!”

“Thẩm Yên này đúng là ngu dốt, một đứa học sinh bình thường không quyền không thế mà cũng dám đυ.ng vào anh Hào á?”

“Đợi đấy mà xem, anh Hào thể nào cũng trả thù cho mà coi!”

“Thẩm Yên phen này xong đời rồi…”

“Nhưng mà công nhận, cô ấy ngầu thật! Không nghĩ là lại đánh được một lúc mười đứa luôn!”

“Ngầu thì sao, liệu có đánh lại anh Hào không? Người ta có chống lưng đấy!”

“…”

Mọi người thở dài đầy tiếc nuối. Phen này chắc Thẩm Yên toang thật rồi.

4

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.