TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

Nào ngờ lúc bước lên tầng ba, cô bắt gặp một cô gái đang ngồi xổm bên cầu thang. Thì ra là Lưu Oánh, bạn nối khố từ nhỏ của nguyên chủ. Hai người lớn lên cùng khu, quan hệ không tệ.

Giờ thì Lưu Oánh đang ôm hai túi rác ngồi thụp xuống cầu thang, dán mắt vào điện thoại với vẻ mặt đỏ bừng phấn khích như bắt được vàng. Thẩm Yên lên tiếng hỏi: “Cậu trốn ở đây xem gì thế?”

Lưu Oánh chẳng buồn ngẩng đầu: “Xem nam thần của mình chứ gì nữa! Đẹp trai dã man luôn á!”

Thẩm Yên chợt nhớ ra, đúng là Lưu Oánh có thần tượng một “nam thần” trong giới thể thao điện tử, là tay chơi game cực kỳ xuất sắc, số lượng người hâm mộ đếm bằng triệu.

Không chỉ chơi game giỏi, anh ta còn có một chất giọng siêu mê: trầm thấp, khàn khàn và đầy từ tính. Lưu Oánh hay thủ thỉ bên tai cô rằng mỗi lần nghe giọng ảnh là như… tai mang bầu.

Mà không chỉ có giọng, bàn tay của anh cũng là cực phẩm, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mỗi lần thao tác chơi game đều mượt như múa, khiến người ta muốn “quỳ liếʍ”.

“Quỳ liếʍ” là lời của Lưu Oánh, ý là quỳ xuống liếʍ màn hình.

Chỉ tiếc là đến giờ anh chàng vẫn chưa từng lộ mặt.

Chính vì vậy mà anh bị một số người mỉa mai là "xấu quá nên không dám lộ mặt".

Lưu Oánh giờ đang lén xem livestream ở đây, chắc là lấy cớ đổ rác để tiện xem mà không bị cha mẹ cằn nhằn. Dù sao thì phụ huynh thời nay không thích con cái nghiện game, đều mong con mình học giỏi, đậu đại học chất lượng.

Thẩm Yên chẳng mấy quan tâm. Công nhận giọng anh chàng kia nghe cũng hay, nhưng không đến mức khiến cô mê mệt. Cô không nán lại lâu, tiếp tục leo cầu thang.

Lúc này, Lưu Oánh như nhớ ra gì đó liền gọi với theo: “Ê Tiểu Yên! Cái bài cậu đăng trên diễn đàn ấy, mình đọc rồi nha. Cậu với Giang Thiếu Bắc là sao thế?”

Thẩm Yên nhún vai: “Chẳng có gì đâu. Mà chuyện này đừng nói với bố mẹ mình nhé, mình sợ họ lo.”

Lưu Oánh gật đầu: “Yên tâm, mình đâu ngốc mà đi kể với phụ huynh.”

Rồi cô lại hào hứng: “Mà này, cậu thực sự có giá… mười tỷ thật à? Không biết chứ, giờ trong trường ai cũng bàn tán về cậu đấy, cậu nổi lắm luôn!”

Thẩm Yên trợn mắt, búng tay lạch cạch: “Chỉ mười tỷ thôi à? Cậu về bảo bạn học của cậu cập nhật lại đi, giá trị của mình lên vèo vèo rồi ấy.”

Lưu Oánh: “…”

Lưu Oánh tiếp lời: “Nhưng mà... Giang Thiếu Bắc lại để mặc cậu mượn danh anh ấy để gây chuyện, chẳng lẽ anh ấy thật sự thích cậu rồi? Ủa, này có phải là câu chuyện hoàng tử và lọ lem bản đời thực không vậy trời.”

Thẩm Yên bật cười: “Chuyện phiền phức đều do anh ta mang đến, mình mượn danh anh ta hành động coi như anh ta đền bù. Làm gì có thích hay không thích gì đó, cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Lưu Oánh nghĩ nghĩ rồi gật gù: “Vậy ra Giang thiếu cũng không lạnh lùng tàn nhẫn như lời đồn ha.”

4

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.