TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

Anh Hào không phải loại người dễ nói chuyện như Giang thiếu. Anh ta nổi tiếng là hung dữ, từng có lần đi đường khuya bị người ta phục kích, phải nằm viện nửa tháng. Vừa xuất viện liền kéo cả đám anh em đi trả thù, đánh đối phương gần chết chưa đủ, còn ép người ta phải chuyển khỏi cả thành phố A.

Lần này Thẩm Yên đúng là đυ.ng nhầm tổ kiến lửa, kiểu gì cũng không có kết cục tốt đẹp.

Cậu bạn cùng bàn mũm mĩm hình như càng lúc càng sợ Thẩm Yên. Cả người cậu cứ dán sát vào tường, hai con mắt hí liên tục liếc trộm cô, cứ như sợ cô bỗng dưng nổi điên đánh người vậy.

Thẩm Yên tự thấy mình đâu có phải kẻ điên khùng, sao lại vô duyên vô cớ đánh người? Cô nghiêng đầu hỏi: “Cậu sợ mình vậy luôn à? Không lẽ làm chuyện gì có lỗi với mình rồi?”

Cậu bạn mũm mĩm vội vàng lắc đầu quầy quậy: “Không không không... không phải sợ! Là... là mình kính trọng cậu đó!”

Thẩm Yên: “…”

Cô liếc nhìn đầy nghi ngờ, cậu ta vội vàng cúi gằm mặt nằm bò ra bàn, không dám động đậy nữa.

Sáng thứ hai có buổi chào cờ và sinh hoạt đầu tuần. Ngoài mấy nội dung thông báo của ban giám hiệu, còn có học sinh đại diện lên phát biểu, chính là Giang Thiếu Bắc.

Chàng thiếu niên điển trai, khí chất ngời ngời chỉ cần đứng trên sân khấu thôi đã khiến học sinh cả trường vỗ tay như sấm.

Chẳng trách sao nhiều nữ sinh mê mệt Giang thiếu như vậy. Anh không chỉ có gương mặt sáng sủa, lạnh lùng, mà ánh mắt xa cách, có phần kiêu ngạo ấy lại càng khiến người ta rung động. Đúng kiểu “bạch mã hoàng tử” trong lòng con gái.

Giờ ăn trưa, Thẩm Yên xuống căn tin ăn như thường. Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Vương Bách đã bê khay cơm chạy đến, cười tít mắt: “Trùng hợp ghê, em gái cũng đi ăn à. Bàn này chưa có ai ngồi, anh ngồi cùng được không?”

Thẩm Yên chỉ hơi ngẩng mắt lên rồi lặng lẽ xúc cơm ăn tiếp.

Giờ cả trường ai mà không biết cô mới gây chuyện, trước kia là không ai dám đến gần bán kính ba mét, giờ lên thành năm mét luôn rồi.

Cái bàn dài này chỉ cần cô ngồi xuống là coi như cả dãy chỗ đó... bỏ trống.

Nói trắng ra là ai mà dám ngồi?

Thế mà Vương Bách vẫn mặt dày ngồi xuống. Thẩm Yên tiện miệng hỏi: “Giang Thiếu Bắc đâu?”

Vương Bách: “Cậu ấy có việc nên xin nghỉ rồi.”

Thẩm Yên gật đầu, không hỏi gì thêm.

Ăn được mấy miếng, Vương Bách mới hạ giọng thì thầm: “Ủa, em gái không tò mò hả? Mau hỏi anh đi, anh kể cho nghe!”

Thẩm Yên đáp tỉnh queo: “Thì có gì đâu mà tò mò. Ai mà chẳng biết Giang thiếu là người bận rộn trăm công nghìn việc.”

Đúng là Giang Thiếu Bắc rất bận. Cậu ấy không chỉ phải học ở trường mà còn theo bố học việc, nên việc vắng mặt thường xuyên chẳng có gì lạ.

Vương Bách hạ giọng ra vẻ thần bí: “Nhưng mà lần này khác, lần này là bí mật lớn. Em có muốn biết không?”

“Bí mật lớn á? Cũng được, kể thử xem.”

“Nhưng nói trước nha, nếu em có tình cảm với Thiếu Bắc thì nên sớm từ bỏ đi.”

“Ừ ừ ừ, không thích, bỏ rồi. Mau kể đi, bí mật gì đó?”

Vương Bách: “Ủa, không phải em nói không quan tâm sao?”

Thẩm Yên cười cười: “Thì ai mà không muốn biết bí mật chứ?”

Vương Bách hết cách, đành thở dài: “Là... Thiếu Bắc có tin tức của cô gái đó rồi.”

“Hả?”

“Hôm nay cậu ấy xin nghỉ... chính là để đi tìm cô ấy.”

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.