TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 40
Chương 40

Khi Thẩm Yên về đến nhà thì đồng hồ đã điểm năm giờ chiều. Lúc này mẹ Thẩm vừa đi chợ về đang lúi húi nấu ăn trong bếp. Thấy con gái về, bà như thường lệ hỏi han vài câu: "Hôm nay ở trường thế nào? Học hành ổn không con?"

Thẩm Yên gật đầu cười tươi: "Ổn hết mẹ ạ."

Với cô mà nói, có gì không ổn được chứ?

Mẹ Thẩm thấy con gái dạo này có vẻ gầy đi, lòng xót ruột, bà bèn rửa ít nho và táo mang ra cho cô lót dạ: “Ăn tạm đi con, cơm sắp xong rồi, cha con cũng đang trên đường về đấy. Con đi tắm trước rồi thay đồ nhé.”

Thẩm Yên vừa nhai nho vừa “vâng” một tiếng rồi men theo trí nhớ quay về phòng mình.

Phòng của "chủ cũ" rất gọn gàng, sạch sẽ. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, một bàn học và tủ quần áo. Trên bệ cửa sổ đặt mấy chậu xương rồng và sen đá xinh xinh.

Cô tiện tay quăng cặp lên ghế rồi lật đại vài quyển sách trên bàn xem qua.

[Cửu Nhi, nguyên chủ sao rồi? Có biết bao giờ cô ấy mới tỉnh lại không?]

Hệ thống 0909 đáp với giọng vô cảm: [Linh hồn Thẩm Yên trước đây vẫn đang trong trạng thái hôn mê, thời điểm tỉnh lại chưa xác định được.]

Thẩm Yên lại mở hệ thống cửa hàng lên xem thử. Thực ra có mấy món thuốc có thể giúp phục hồi tinh thần cho nguyên chủ, nhưng tiếc là điểm tích lũy của cô đã tiêu sạch để đổi lấy “Tái sinh”.

Số còn lại chẳng đáng bao nhiêu, mà những viên thuốc hồi phục tinh thần thì đều là đan dược cao cấp, một viên thôi đã ngốn cả chục nghìn điểm. Với cái tính keo kiệt bủn xỉn của cô thì... thôi khỏi bàn.

Đành phải chờ nguyên chủ tự phục hồi vậy.

Vừa lúc cái Hệ thống Cố vấn cuộc đời kia đang trong quá trình sửa chữa, nên cô cũng chưa vội.

Bữa cơm tối diễn ra ấm cúng với những câu chuyện học hành đơn giản. Cha mẹ Thẩm chỉ là một cặp vợ chồng bình thường, đề tài quanh bàn ăn cũng chỉ xoay quanh việc học của con gái. Ăn xong, Thẩm Yên tự giác đi rửa bát, còn mẹ Thẩm thì thay đồ đi tập nhảy quảng trường.

Cái hội nhảy này có tổ chức đàng hoàng lắm, cả nhóm còn mặc đồng phục. Nghe nói bộ đồng phục màu cam chói ấy là do các cô bác trong khu dân cư họp lại bỏ phiếu chọn ra.

Chắc do các cô bác lớn tuổi rồi, mắt mũi chẳng còn tinh nên mới đi chọn cái màu cam chói lóa đập vào mắt người ta như thế.

Thẩm Yên xả nước dọn sạch bồn rửa bát xong, xách túi rác ra ngoài đổ. Từ xa xa cô đã nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc và nhìn thấy một “biển cam” sáng loá ngay giữa quảng trường.

Cô hứng thú đứng xem một lúc. Không hiểu có phải do tâm lý cô dạo này cũng già dặntheo hay sao, lại có chút muốn… gia nhập nhảy cùng cho vui.

Nhưng thôi, cô lắc đầu tự kéo mình tỉnh lại, “lẹp xẹp” đôi dép quay về nhà làm bài tập.

4

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.