0 chữ
Chương 33
Chương 33
Anh Hào nhìn cảnh trước mặt thấy thú vị lắm, mấy tên đàn em đứng sau vừa ngông nghênh vừa cười khả ố, nhìn Thẩm Yên mà nói đầy giễu cợt: "Con bé tóc hoe ở đâu chui ra thế? Dám chắn đường anh mày hả? Không biết anh là ai à? Muốn ăn đòn chứ gì?"
"Này em gái, qua uống với anh mấy ly đi, sau này anh lo hết cho em, được không?"
"Đúng đó, uống với tụi anh vài ly, đừng có tự xưng là “sứ giả chính nghĩa” nữa, nằm mơ ban ngày là bệnh đấy, phải chữa."
"Ngủ chưa đủ à? Nhìn là biết còn đang mê man."
"Mà tao thấy con nhỏ này sao quen mắt thế nhỉ?"
"..."
Mấy lời chọc ghẹo thì nói không thiếu câu nào, nhưng Thẩm Yên chẳng mảy may tỏ ra dao động, không sợ hãi hay luống cuống. Cô chỉ đứng đờ người, đến cả phản ứng cũng không có, như bị hóa đá luôn rồi.
Vương Bách thấy vậy thì hoảng, khẽ kéo tay áo cô thì thầm: "Đừng sợ. Lát nữa anh bảo chạy thì cứ cắm đầu mà chạy nhé, nghe chưa?"
Nhưng Thẩm Yên vẫn một mực im lặng.
Vương Bách cảm giác đầu mình sắp nổ tung luôn rồi: "Nghe anh nói không đấy? Thằng cha này từng có xích mích với Giang thiếu, hai người từng choảng nhau một trận ra trò, vốn đã như nước với lửa rồi! Hắn chẳng thèm nể mặt Giang thiếu đâu, tha mạng cho em mới là lạ! Chạy mau đi!"
Lúc này Thẩm Yên mới ngộ ra, gật đầu lia lịa. Có thể gây sự với Giang Thiếu Bắc mà còn không thèm nể mặt anh ấy thì chắc chắn đối phương không phải người tầm thường nhỉ? Thế thì... giá trị bản thân cô có phải cũng được nâng lên không?
Cô nghiêm túc nói: "Tôi là “sứ giả chính nghĩa” mà, không chỉ tôi đâu, mấy người đứng cạnh tôi cũng đều là như vậy!"
Vương Bách: “...?”
Không, anh không phải.
Mấy chị em mắt khói bị réo tên bất ngờ: “...?”
Không, họ càng không phải!
Anh Hào cười đến mức sắp gập người: “Ha ha ha, mấy người nhìn lại mình đi, ai mà giống “sứ giả chính nghĩa” hả? Má nó, mấy con quỷ đội lốt người thì có!”
Thẩm Yên tiếp tục hùng hồn tuyên bố: “Chỉ cần trong lòng có chính nghĩa thì dù trước đây có làm gì đi nữa, vẫn có thể trở thành “sứ giả chính nghĩa”! Không cần câu nệ quá khứ. Hơn nữa, từ xưa đến nay, chuyện hoàn lương, bỏ ác theo thiện nào có hiếm? Chỉ cần không gây tội tày trời, tôi rất vui khi chào đón mọi người gia nhập hàng ngũ chính nghĩa, cùng giương cao lá cờ chính nghĩa với tôi!”
Vương Bách và mấy chị em mắt khói trong lòng gào thét: “Không! Họ không muốn!”
Anh Hào: “Ngu thật.”
Hắn bực bội phẩy tay, gằn giọng: “Tránh ra mau. Đừng tưởng ông đây không đánh con gái thì mày có cửa sống. Vương Bách, làm đàn ông thì đừng trốn sau lưng con gái! Sao? Mày sợ à?”
Vương Bách vốn chẳng sợ, một mình anh hoàn toàn có thể thoát thân khỏi tay anh Hào. Cái anh không chắc là… Thẩm Yên. Đầu óc em gái này rất… lập dị, nói gì cũng như gió thổi qua tai! Mà bỏ cô chạy một mình thì anh lại thành kẻ bội tình bạc nghĩa...
Vương Bách nhíu mày nhìn anh Hào: “Chuyện giữa tôi với anh để hôm khác nói. Thẩm Yên không liên quan gì, anh để cô ấy đi trước đi.”
Anh Hào vốn chẳng hứng thú gì với Thẩm Yên, mấy cô gái đứng đây chỉ thêm phiền phức.
Ban đầu hắn định đồng ý rồi, nhưng một tên đàn em đột nhiên lên tiếng: “Tao thấy quen quen, hóa ra là bạn gái của Giang Thiếu Bắc, Thẩm Mười Tỷ!”
"Này em gái, qua uống với anh mấy ly đi, sau này anh lo hết cho em, được không?"
"Đúng đó, uống với tụi anh vài ly, đừng có tự xưng là “sứ giả chính nghĩa” nữa, nằm mơ ban ngày là bệnh đấy, phải chữa."
"Ngủ chưa đủ à? Nhìn là biết còn đang mê man."
"Mà tao thấy con nhỏ này sao quen mắt thế nhỉ?"
"..."
Mấy lời chọc ghẹo thì nói không thiếu câu nào, nhưng Thẩm Yên chẳng mảy may tỏ ra dao động, không sợ hãi hay luống cuống. Cô chỉ đứng đờ người, đến cả phản ứng cũng không có, như bị hóa đá luôn rồi.
Vương Bách thấy vậy thì hoảng, khẽ kéo tay áo cô thì thầm: "Đừng sợ. Lát nữa anh bảo chạy thì cứ cắm đầu mà chạy nhé, nghe chưa?"
Vương Bách cảm giác đầu mình sắp nổ tung luôn rồi: "Nghe anh nói không đấy? Thằng cha này từng có xích mích với Giang thiếu, hai người từng choảng nhau một trận ra trò, vốn đã như nước với lửa rồi! Hắn chẳng thèm nể mặt Giang thiếu đâu, tha mạng cho em mới là lạ! Chạy mau đi!"
Lúc này Thẩm Yên mới ngộ ra, gật đầu lia lịa. Có thể gây sự với Giang Thiếu Bắc mà còn không thèm nể mặt anh ấy thì chắc chắn đối phương không phải người tầm thường nhỉ? Thế thì... giá trị bản thân cô có phải cũng được nâng lên không?
Cô nghiêm túc nói: "Tôi là “sứ giả chính nghĩa” mà, không chỉ tôi đâu, mấy người đứng cạnh tôi cũng đều là như vậy!"
Vương Bách: “...?”
Không, anh không phải.
Mấy chị em mắt khói bị réo tên bất ngờ: “...?”
Không, họ càng không phải!
Thẩm Yên tiếp tục hùng hồn tuyên bố: “Chỉ cần trong lòng có chính nghĩa thì dù trước đây có làm gì đi nữa, vẫn có thể trở thành “sứ giả chính nghĩa”! Không cần câu nệ quá khứ. Hơn nữa, từ xưa đến nay, chuyện hoàn lương, bỏ ác theo thiện nào có hiếm? Chỉ cần không gây tội tày trời, tôi rất vui khi chào đón mọi người gia nhập hàng ngũ chính nghĩa, cùng giương cao lá cờ chính nghĩa với tôi!”
Vương Bách và mấy chị em mắt khói trong lòng gào thét: “Không! Họ không muốn!”
Anh Hào: “Ngu thật.”
Hắn bực bội phẩy tay, gằn giọng: “Tránh ra mau. Đừng tưởng ông đây không đánh con gái thì mày có cửa sống. Vương Bách, làm đàn ông thì đừng trốn sau lưng con gái! Sao? Mày sợ à?”
Vương Bách nhíu mày nhìn anh Hào: “Chuyện giữa tôi với anh để hôm khác nói. Thẩm Yên không liên quan gì, anh để cô ấy đi trước đi.”
Anh Hào vốn chẳng hứng thú gì với Thẩm Yên, mấy cô gái đứng đây chỉ thêm phiền phức.
Ban đầu hắn định đồng ý rồi, nhưng một tên đàn em đột nhiên lên tiếng: “Tao thấy quen quen, hóa ra là bạn gái của Giang Thiếu Bắc, Thẩm Mười Tỷ!”
2
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
