TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Đừng nói là Vương Bách cảm thấy khó nói, ngay cả anh Hào cũng nhìn Thẩm Yên bằng ánh mắt kỳ lạ. Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân mấy lượt, cô gái này vóc dáng nhỏ nhắn, thấp bé, từ nhỏ thể chất đã yếu nên lại càng gầy gò, trông nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa.

Mới vừa khỏi bệnh, gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc, eo nhỏ đến mức một tay cũng ôm trọn, bộ đồng phục rộng thùng thình khoác lên người cô chẳng khác gì Lâm Đại Ngọc, chỉ sợ gió thổi mạnh chút là bay mất.

Có điều, không biết có phải ước mơ làm anh hùng trong lòng cô bỗng thức tỉnh hay không mà gương mặt tái nhợt lại hơi ửng hồng, ánh mắt đen láy như nho chín bỗng sáng rực lên, đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Vì nhìn thẳng vào sẽ không nhịn được mà tự hỏi: con nhỏ này bị ngu à?

Thật khó trách anh Hào cảm thấy Thẩm Yên bị ngu. Dù sao thì, người có thể nói ra mấy câu kiểu "tôi là sứ giả chính nghĩa" chắc chắn đầu óc cũng không bình thường. Sao không nói luôn mình là "hóa thân của công lý" cho đủ bộ?

Vương Bách thì lo sốt vó, mấy chị em mắt khói cũng run như cầy sấy. Ai mà không biết anh Hào chứ? Là đại ca quậy phá khét tiếng khu này, nắm đấm cứng hơn cả bọn họ.

Nếu Giang Thiếu Bắc là công tử nho nhã sống ngoài cuộc đời bon chen thì anh Hào chính là quỷ nhỏ phá làng phá xóm, ai dám chọc anh ta thì xác định không có kết cục tốt, trừ Giang Thiếu Bắc.

Đến chị mắt khói gặp anh Hào còn phải né xa, chẳng ai dám chủ động gây chuyện.

Hôm nay đúng là vận đen đeo bám, vừa bị Thẩm Yên cho ăn hành chưa đủ, giờ lại đυ.ng thêm cả anh Hào nữa!

Bọn họ nào ngờ, cô bé tưởng như dễ bắt nạt này lại chẳng dễ xơi tí nào. Nhìn nhỏ con là thế, nhưng sức lại khỏe bất ngờ, hình như còn biết chút võ tự vệ nữa.

Lúc nãy, chị mắt khói định tát cô một cái, chưa chạm được đến tóc của cô đã bị bắt lấy cổ tay, Thẩm Yên xoay người, làm một cú quật vai gọn ghẽ, thế là chị ta bay thẳng ra ngoài, nằm luôn một chỗ không ngóc đầu lên nổi.

Cảnh đó không chỉ khiến chị mắt khói sững sờ mà cả đám bạn của chị ta cũng há hốc mồm.

Chị mắt khói suýt khóc vì đau, vừa giận vừa xấu hổ hét lên: "Đứng đó nhìn cái gì?! Xông lên cho tao!"

"Đánh con nhỏ chó chết này cho tao!"

"Xông lên! Người đông thì sợ gì nó!"

"Á á á!"

Trong bụng chị ta còn hí hửng, thầm nghĩ Thẩm Yên không thể đánh lại cả nhóm bốn năm đứa. Nhưng đến khi chị ta lồm cồm bò dậy thì… hỡi ôi, trên sân chỉ còn mình Thẩm Yên đứng vững, mấy đứa bạn của chị ta thì ngã rạp dưới đất, kêu la ầm trời!

Chị ta hoảng hồn. Thôi chết, mới chớp mắt một cái đã bị đánh bại sạch sẽ rồi? Thậm chí còn không kịp nhìn rõ Thẩm Yên ra tay thế nào...

Giờ thì chị mắt khói mới nhận ra mình đã quá chủ quan. Ai mà ngờ Thẩm Yên lại là con cáo già đóng vai cừu non. Ban nãy ngoan ngoãn theo bọn họ, rõ ràng chỉ là diễn trò để đánh lừa.

Thế là, cả nhóm chị mắt khói chính thức "rơi vào tay địch".

Nhưng ai mà ngờ, một mình Thẩm Yên còn chưa đủ phiền phức, lại lòi thêm Vương Bách. Mà Vương Bách thôi cũng được, đằng này còn kéo cả anh Hào tới nữa!

Xong phim rồi. Lần này tiêu thật rồi.

2

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.