TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Ánh mắt anh Hào lập tức thay đổi, nhìn Thẩm Yên như thể phát sáng rồi lại hiện rõ vẻ khinh khỉnh: “Mày là cái con Thẩm Mười Tỷ trong truyền thuyết đó hả? Người được Giang Thiếu Bắc bao che? Truyền thuyết bảo mày đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà sao tao nhìn hoài không ra, như cái đùi gà vậy. Tên khốn Giang Thiếu Bắc không ngờ lại thích loại như mày?”

“Tao cứ tưởng Thẩm Mười Tỷ là kiểu sắc nước hương trời, ai ngờ là một con gà yếu xìu?”

“Giang thiếu gia nhìn phong độ thế mà mắt mũi đúng tệ thật.”

“…”

Cả đám bắt đầu bàn ra tán vào, nói về ngoại hình của Thẩm Yên không thương tiếc. Ngay cả chị mắt khói cũng âm thầm gật đầu tán thành. Trong mắt chị, Thẩm Yên vốn chẳng có gì nổi bật, ngoại trừ cái đầu đầy mưu mẹo. Không hiểu sao Giang thiếu lại thích kiểu con gái như vậy? Mắt bị gì à? Rõ ràng mình xinh hơn thế nhiều mà anh ấy chẳng buồn liếc nhìn!

Nghĩ đến đây, chị ta đảo mắt một vòng, rồi lén móc điện thoại ra, bật ứng dụng chụp ảnh, định quay lại cảnh Thẩm Yên chật vật nhất, tốt nhất là quay được cảnh cô khóc lóc van xin. Đến lúc đó gửi cho Giang thiếu xem, để coi Thẩm Yên còn mặt mũi nào.

Chỉ tưởng tượng thôi mà chị ta đã phải bịt miệng cười trộm.

Thẩm Yên cúi đầu nhìn lại mình. Tại sao cô có cảm giác như vừa bị xúc phạm vậy?

Hệ thống 0909: [Đúng đấy. Lần này cuối cùng ký chủ cũng cảm nhận đúng rồi đó.]

Thẩm Yên lập tức phản bác: “Tôi có đến mức tệ vậy không? Tôi thấy mình rất xinh đẹp mà?”

Không chỉ xinh, cô còn thông minh, tài giỏi nữa. Chính là kiểu "tài sắc vẹn toàn" trong truyền thuyết, tại sao lại bị chê tới mức này? Cô còn quay lại nhìn Vương Bách và mấy cô chị mắt khói: “Đúng không?”

0909: […]

Vương Bách và mấy chị em liếc nhìn nhau: “...”

Đến cả anh Hào cũng: “…”

Hắn chẳng buồn tranh luận thêm về nhan sắc của Thẩm Yên, phất tay ra lệnh, nở nụ cười đầy sát khí: “Vậy thì tốt. Tất cả bọn mày, không ai được rời khỏi đây.”

Vương Bách ôm đầu bất lực, thôi xong, lần này là xong thật rồi.

Anh chỉ học qua vài chiêu tự vệ cơ bản, để bảo vệ bản thân thì tạm ổn, đánh hai người cùng lúc chắc còn cầm cự được. Nhưng nếu so với Giang Thiếu Bắc có thể một mình chấp cả chục tên rồi rút lui nguyên vẹn thì đúng là cách biệt một trời một vực. Huống chi đối thủ lần này lại là Triệu Tử Hào, cái tên nổi tiếng đánh nhau như điên, không sợ chết.

Thẩm Yên chẳng cảm nhận được sự tuyệt vọng của Vương Bách chút nào, thậm chí còn quay sang cười với anh Hào, làm Vương Bách chỉ biết thở dài bất lực.

Mấy chị em mắt khói thì bắt đầu háo hức, Thẩm Yên có thể dễ dàng hạ gục bọn họ, nhưng với anh Hào thì chưa chắc. Anh Hào nổi tiếng là cao thủ đánh lộn, từng được huấn luyện trong quân đội, ra đòn cực nhanh và chuẩn, không ai dám gây sự.

Cô ta từng nghe nói, anh Hào từng đánh tay đôi với không biết bao nhiêu tên giang hồ ngoài xã hội nhưng chưa bao giờ thua. Chỉ với một Thẩm Yên, một cô gái nhỏ con yếu đuối, chẳng phải sẽ bị xử đẹp trong phút mốt à? Phải dạy cho nó một bài học, cho nó biết thế nào là lễ độ, xem còn dám lên mặt nữa không. Nghĩ tới cảnh đó, chị mắt khói vui mừng trong lòng, chỉ chờ được xem kịch hay.

Thẩm Yên hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm gì, còn gật đầu nói: “Ừ, mấy người cũng đừng hòng chạy!”

Anh Hào nhếch môi khinh bỉ: “Hừ.”

Thẩm Yên: “Hừ.”

Cả hai đối mặt nhìn nhau, mắt trừng mắt, làm đám đàn em phía sau anh Hào không khỏi căng thẳng. Không khí như sắp bùng nổ!

2

0

1 tháng trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.