TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Thẩm Yên nói rất lý lẽ: “Mặt tôi tuy nhạt nhẽo, không có gì nổi bật, nhưng thắng ở nét tự nhiên, thanh thuần. Mũi ra mũi, mắt ra mắt. Không như các chị, ai không biết nhìn vào còn tưởng các chị là bảng màu di động ấy chứ.”

Cô nói không sai. Cái mắt của chị đại đúng là bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đủ cả, lại còn lấp lánh. Hàng mi dài cong như búp bê Barbie, cuối mắt còn dán vài viên pha lê sáng loáng to tổ chảng. Nhìn nổi bật không tả nổi.

Thẩm Yên tiếp tục dạy đời: “Hơn nữa, tôi thấy mấy chị xinh thì không xinh, đầu óc cũng chẳng khá hơn. Người phụ nữ thông minh thì biết cách thu hút đàn ông, còn mấy chị lại chỉ biết nhắm vào tôi, rõ ràng là hạng thiển cận. Các chị không biết tôi đã phải bỏ bao công sức để tiếp cận anh Giang à?”

Đám chị đại: “…?”

Thẩm Yên cười dịu dàng: “Thật ra nghĩ kỹ thì chúng ta có cùng mục tiêu, tuy là đối thủ nhưng cũng giống như đồng minh trên cùng một chiến tuyến! Tôi có kinh nghiệm hơn, các chị nên học hỏi tôi một chút. Nhìn tôi xem, giá trị bản thân giờ đã vượt mức mười tỷ rồi đấy.”

Nói xong còn làm bộ mặt tiếc nuối như kiểu “ôi mấy chị gà quá”, khiến đám chị đại tức đến méo mặt. Một người rít lên: “Con này đúng là không biết xấu hổ! Dạy dỗ nó cho tao!”

Một giây sau, đám người nhào đến định động tay động chân.

Lúc đó, Vương Bách vẫn còn đang bực bội chuyện bị Thẩm Yên lạnh nhạt. Anh mò lên diễn đàn trường đọc mấy bài mới cho bớt tức tối, mà càng đọc càng thấy nhức đầu, nào là “sau Giang Thiếu, đến lượt Vương Bách bị dính bùa mê của Thẩm Yên”, nào là “Thẩm Yên có phải là yêu tinh không?”...

Tóm lại một câu: Thẩm Yên rốt cuộc là giống loài gì vậy trời?

Vương Bách vừa đọc vừa cười khà khà, cảm giác bị chọc quê mà vẫn thấy thú vị, thậm chí còn định tạo tài khoản ảo nhảy vào chiến.

Sau khi xem đủ rồi, anh bèn nhắn tin cho Giang Thiếu Bắc than thở.

Vương Bách: “Giang Thiếu, cậu không biết em gái Thẩm Yên kia quá đáng cỡ nào đâu! Dùng xong là vứt!”

Vương Bách: “Cậu biết không, giá trị của em ấy lại tăng nữa rồi đó!”

Vương Bách: "Há há há, lần này là nhờ ai mà tăng cậu biết không? Là mình! Chính là mình!”

Ủa sao trông như đang tự hào vậy?

Giang Thiếu Bắc nhận được tin, nhướng mày, liếc sang đám khách nước ngoài đang ngồi đầy bàn, rảnh tay liền hỏi lại một câu: “Cậu đã làm gì?”

Vương Bách lập tức gửi bức ảnh chụp chung với Thẩm Yên trên diễn đàn: “Mình có đẹp trai không? Đẹp trai đúng không?”

Khóe miệng Giang Thiếu Bắc giật giật, nhắn lại cho cậu ta mấy chấm: “…”

Sau đó, Vương Bách vẫn còn chưa trút hết nỗi tự hào, tiếp tục gửi thêm mấy tin nhắn nữa nhưng Giang Thiếu Bắc chẳng buồn hồi âm.

Vương Bách chưa thấy đủ, còn đang hí hửng lắm. Ai ngờ vừa ngồi lên xe chưa được bao lâu, vô tình liếc ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy một cô gái đang bị mấy đứa ăn mặc loè loẹt, tóc tai xanh đỏ tím vàng vây quanh rồi lôi đi.

Anh không thấy rõ mặt, chỉ nhìn được cái bóng lưng mờ mờ, nhưng chiếc váy dài trắng đó nhìn rất quen. Hình như là cái váy Thẩm Yên mặc thì phải?

Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, miệng đã bật ra trước: “Dừng xe!”

Vương Bách lập tức nhảy xuống, mặc kệ bác tài phía sau đang gọi với theo hỏi cậu đi đâu. Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ đâm đầu chạy một mạch.

Đừng nhìn Giang Thiếu Bắc vẻ ngoài hào nhoáng mà lầm, người ghét anh nhiều vô kể. Nhà họ Giang làm ăn buôn bán mấy chục năm, đắc tội với người khác là chuyện không tránh được. Nội bộ nhà họ Giang cũng lắm âm mưu đấu đá. Trong trường thì còn an toàn, chứ ra ngoài thì chưa chắc.

Vương Bách thật lòng thấy lo cho Thẩm Yên. Tuy quan hệ giữa họ cũng chưa đến mức thân thiết, nhưng gặp chuyện sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

4

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.