0 chữ
Chương 30
Chương 30
Chỉ là anh mới đi được vài bước thì đã bị một đám người chặn đường. “Ồ, ai đây nhỉ? Chẳng phải là thiếu gia nhà họ Vương sao?”
“Hôm nay sao không thấy mày bám đít Giang thiếu làm tay sai thế?”
Đám chặn đường là mấy tên nhóc tầm tuổi Vương Bách, đầu nhuộm vàng khè, quần bò rách te tua, tai đeo khuyên sáng loáng, tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ lấc cấc bất cần. Nhìn thôi là biết chẳng có ý tốt.
Vương Bách nhận ra bọn chúng. Học sinh trường Nhất Trung bên cạnh, đứa đứng đầu gọi là “anh Hào”, con trai nhà quân đội, dựa vào quyền lực của gia đình mà tác oai tác quái, sắp trở thành bá chủ khu này, ai gặp cũng phải né.
Quan trọng là Vương Bách từng có xích mích với bọn này.
Chuyện Giang Thiếu Bắc một mình đánh bại cả đội bóng rổ đối thủ từng lan truyền rầm rộ. Tên Hào này thích đánh nhau, nghe tin xong liền gửi chiến thư khiêu chiến Giang Thiếu Bắc. Nhưng Giang thiếu nổi tiếng lạnh nhạt, ngoài người con gái trong ký ức ra thì không ai có thể khiến anh để tâm. Chiến thư kia bị anh thản nhiên ném vào thùng rác, thế là đυ.ng phải tổ ong vò vẽ.
Anh Hào tức điên: “Dám coi thường tao. Dám vứt chiến thư của tao vào thùng rác!”
Hôm sau, hắn dẫn cả nhóm đến gây sự.
May hôm đó Giang Thiếu Bắc có việc rời đi sớm, đến khi Vương Bách nghe kể lại thì mọi chuyện đã xong rồi. Dưới gầm cầu vượt, hơn trăm người tụ lại vây kín, la hét chấn động cả khu phố.
Nghe nói Giang thiếu chỉ mới vung vài cú đấm đã khiến anh Hào đo ván. Anh Hào tức tối đổi solo thành đánh hội đồng, kết quả làm loạn đến mức kéo cả cảnh sát nhập cuộc. Cả đám phải tháo chạy như ong vỡ tổ.
Từ hôm đó, mối thù Hào ca và Giang thiếu xem như không đội trời chung. Mỗi lần có dịp là hắn lại gửi chiến thư khiêu chiến Giang Thiếu Bắc, và đám người thân cận bên cạnh Giang thiếu đương nhiên bị ghét lây.
Vậy nên, hôm nay xui rủi, Vương Bách gặp ngay chúng nó.
“Tôi có việc gấp, hay để bữa khác mình nói chuyện nha?” Vương Bách lễ độ đề nghị.
Anh Hào hất hàm nhổ một ngụm nước bọt: “Việc gấp cái gì mà gấp? Gọi Giang thiếu ra đây cho tao. Không thì hôm nay mày đừng hòng đi đâu.”
Vương Bách thở dài, bất đắc dĩ nói: “Giang Thiếu đi từ trưa nay rồi, giờ không có ở đây đâu. Hay để bữa khác nha?”
Ai ngờ anh Hào nghe xong thì nổi khùng: “Tao muốn gặp ai còn phải chọn ngày giờ nữa chắc!”
“Đúng đó. Anh Hào nhà tụi này muốn gặp ai thì gặp, ai dám cản?”
“Chắc Giang thiếu sợ rồi nên trốn chứ gì?”
“Hay là sợ mất mặt nên không dám ra gặp mặt anh Hào?”
“Hẹ hẹ.”
Vương Bách: “…”
Vương Bách lúc này thật sự rất sốt ruột: “Tôi thật sự có việc gấp! Vừa nãy tôi thấy một em gái khóa dưới trong trường bị người ta lôi đi, tôi phải qua xem có chuyện gì không, lỡ xảy ra chuyện thì sao. Mấy người không tin Giang thiếu không ở trường thì cứ đứng đây mà đợi!”
Anh Hào tuy quen làm đại ca, đàn em đếm không xuể, từng đánh nhau bao nhiêu trận, đến mức có lần còn bị đánh gãy cả cổ tay, quả là dân anh chị thứ thiệt. Nhưng hắn là người có nguyên tắc: không đánh phụ nữ.
Theo hắn, đàn ông mà đánh phụ nữ thì còn ra thể thống gì? Đe dọa thì còn được, nhưng động tay động chân là không xong.
Lúc này vừa nghe Vương Bách nói vậy, anh Hào nhếch mép khinh bỉ: “Còn có đứa dám ra tay với con gái à? Là ai trong giới vậy?”
Vương Bách nào có biết, chính cậu ta giờ còn mù mờ chưa rõ nữa là.
Anh Hào nghĩ ngợi rồi lại thấy nghi nghi: “Mày không phải đang giở trò lừa ông đây đấy chứ?”
Vương Bách trợn mắt: “Không tin thì đi theo mà xem!”
Nói rồi cũng không thèm để ý nữa, đẩy phắt hai tên đàn em chắn trước mặt ra rồi lao về phía trước. Ai ngờ chưa đi được mấy bước đã có người chắn lại, Vương Bách chẳng buồn nghĩ ngợi, đá cho một cú: “Nói chuyện đàng hoàng không thích, cứ thích nghe chửi mới chịu à?”
Cậu thật sự đang lo Thẩm Yên xảy ra chuyện. Em gái này đầu óc thì kỳ lạ, miệng mồm thì lanh lợi, nhưng dù sao cũng mới ốm dậy, sức yếu tay mềm, lỡ gặp chuyện thì chỉ có nước bị đánh te tua.
“Hôm nay sao không thấy mày bám đít Giang thiếu làm tay sai thế?”
Đám chặn đường là mấy tên nhóc tầm tuổi Vương Bách, đầu nhuộm vàng khè, quần bò rách te tua, tai đeo khuyên sáng loáng, tay kẹp điếu thuốc, dáng vẻ lấc cấc bất cần. Nhìn thôi là biết chẳng có ý tốt.
Vương Bách nhận ra bọn chúng. Học sinh trường Nhất Trung bên cạnh, đứa đứng đầu gọi là “anh Hào”, con trai nhà quân đội, dựa vào quyền lực của gia đình mà tác oai tác quái, sắp trở thành bá chủ khu này, ai gặp cũng phải né.
Quan trọng là Vương Bách từng có xích mích với bọn này.
Chuyện Giang Thiếu Bắc một mình đánh bại cả đội bóng rổ đối thủ từng lan truyền rầm rộ. Tên Hào này thích đánh nhau, nghe tin xong liền gửi chiến thư khiêu chiến Giang Thiếu Bắc. Nhưng Giang thiếu nổi tiếng lạnh nhạt, ngoài người con gái trong ký ức ra thì không ai có thể khiến anh để tâm. Chiến thư kia bị anh thản nhiên ném vào thùng rác, thế là đυ.ng phải tổ ong vò vẽ.
Hôm sau, hắn dẫn cả nhóm đến gây sự.
May hôm đó Giang Thiếu Bắc có việc rời đi sớm, đến khi Vương Bách nghe kể lại thì mọi chuyện đã xong rồi. Dưới gầm cầu vượt, hơn trăm người tụ lại vây kín, la hét chấn động cả khu phố.
Nghe nói Giang thiếu chỉ mới vung vài cú đấm đã khiến anh Hào đo ván. Anh Hào tức tối đổi solo thành đánh hội đồng, kết quả làm loạn đến mức kéo cả cảnh sát nhập cuộc. Cả đám phải tháo chạy như ong vỡ tổ.
Từ hôm đó, mối thù Hào ca và Giang thiếu xem như không đội trời chung. Mỗi lần có dịp là hắn lại gửi chiến thư khiêu chiến Giang Thiếu Bắc, và đám người thân cận bên cạnh Giang thiếu đương nhiên bị ghét lây.
Vậy nên, hôm nay xui rủi, Vương Bách gặp ngay chúng nó.
Anh Hào hất hàm nhổ một ngụm nước bọt: “Việc gấp cái gì mà gấp? Gọi Giang thiếu ra đây cho tao. Không thì hôm nay mày đừng hòng đi đâu.”
Vương Bách thở dài, bất đắc dĩ nói: “Giang Thiếu đi từ trưa nay rồi, giờ không có ở đây đâu. Hay để bữa khác nha?”
Ai ngờ anh Hào nghe xong thì nổi khùng: “Tao muốn gặp ai còn phải chọn ngày giờ nữa chắc!”
“Đúng đó. Anh Hào nhà tụi này muốn gặp ai thì gặp, ai dám cản?”
“Chắc Giang thiếu sợ rồi nên trốn chứ gì?”
“Hay là sợ mất mặt nên không dám ra gặp mặt anh Hào?”
“Hẹ hẹ.”
Vương Bách: “…”
Vương Bách lúc này thật sự rất sốt ruột: “Tôi thật sự có việc gấp! Vừa nãy tôi thấy một em gái khóa dưới trong trường bị người ta lôi đi, tôi phải qua xem có chuyện gì không, lỡ xảy ra chuyện thì sao. Mấy người không tin Giang thiếu không ở trường thì cứ đứng đây mà đợi!”
Theo hắn, đàn ông mà đánh phụ nữ thì còn ra thể thống gì? Đe dọa thì còn được, nhưng động tay động chân là không xong.
Lúc này vừa nghe Vương Bách nói vậy, anh Hào nhếch mép khinh bỉ: “Còn có đứa dám ra tay với con gái à? Là ai trong giới vậy?”
Vương Bách nào có biết, chính cậu ta giờ còn mù mờ chưa rõ nữa là.
Anh Hào nghĩ ngợi rồi lại thấy nghi nghi: “Mày không phải đang giở trò lừa ông đây đấy chứ?”
Vương Bách trợn mắt: “Không tin thì đi theo mà xem!”
Nói rồi cũng không thèm để ý nữa, đẩy phắt hai tên đàn em chắn trước mặt ra rồi lao về phía trước. Ai ngờ chưa đi được mấy bước đã có người chắn lại, Vương Bách chẳng buồn nghĩ ngợi, đá cho một cú: “Nói chuyện đàng hoàng không thích, cứ thích nghe chửi mới chịu à?”
Cậu thật sự đang lo Thẩm Yên xảy ra chuyện. Em gái này đầu óc thì kỳ lạ, miệng mồm thì lanh lợi, nhưng dù sao cũng mới ốm dậy, sức yếu tay mềm, lỡ gặp chuyện thì chỉ có nước bị đánh te tua.
3
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
